Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-10-25 20:19:54
Lượt xem: 219
Vì vậy, ông nói: "Vậy phiền người khai nhãn cho tôi với."
Ông bẻ ngón tay đếm, không hề khách sáo, nghiêm túc đếm: "Tôi có mười hai đệ tử, mấy trăm đồ tôn, rất nhiều người đều chưa khai nhãn, phiền người mở cho bọn họ với. Người yên tâm, nhất định sẽ dâng lên cống phẩm tốt nhất."
Trong lòng ông vô cùng vui vẻ, nếu Động Minh Tinh Quân có thể khai nhãn cho người của phủ Thiên Sư, có thể tiết kiệm được một khoản tiền lớn để mở Thiên Nhãn!
Động Minh Tinh Quân trước đây đã từng khai nhãn cho không ít người, coi như là công việc hàng ngày của ngài ấy, chắc chắn sẽ đồng ý với ông.
Tuy nhiên, nụ cười trên mặt Động Minh Tinh Quân dần biến mất, không hề có chút hứng thú nào với những gì ông nói: "Chuyện mở Thiên Nhãn không liên quan đến ta. Hôm nay chỉ là vì muốn giúp cô ấy, về sau nếu không cần thiết, sẽ không mở cho người khác nữa."
Trương Thiên Sư: "???"
Ông há hốc mồm, đầy đầu dấu chấm hỏi: "Nhưng đây là công việc hàng ngày của người mà!"
Động Minh Tinh Quân nghiêm mặt, từng sợi tóc đều toát lên vẻ nghiêm túc: "Công việc hàng ngày của ta bây giờ là xử lý quan hệ nam nữ."
Ẩn Nguyên Tinh Quân bên cạnh nghe vậy, gật đầu thật mạnh, tán thành với Động Minh Tinh Quân.
Giải ách ban phúc bảo vệ con người có tác dụng gì? Ở thời hiện đại, hữu dụng nhất chính là xử lý quan hệ nam nữ.
An Như Cố ở giữa chính là ví dụ sống động.
An Như Cố: "..."
Trương Thiên Sư: "..."
Bỗng nhiên, trong lòng Trương Thiên Sư hiện lên một tia hối hận nhàn nhạt, có chút muốn đập đầu vào tường.
Tinh Quân đại nhân, đừng quên công việc hàng ngày của mình đấy!
Người hữu duyên chớp chớp mắt, nếu không phải biết là do bạn của streamer làm thì suýt chút nữa cô ấy đã tưởng mình bị hỏng mắt rồi.
Thế giới trắng xám thật sự không giống với thế giới đầy màu sắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-104.html.]
Chưa kịp để cô ấy chiêm ngưỡng thêm một lúc, đột nhiên, trước mắt lóe lên hàng loạt bóng đen, bên tai vang lên tiếng ma khóc sói tru đáng sợ.
Người hữu duyên không nhịn được nhắm mắt lại, khóe mắt tuôn ra nước mắt sinh lý, gào khóc vào micrô: "Streamer, cô trực tiếp đuổi con ma đi không được sao? Tại sao nhất định phải khai nhãn cho tôi?"
"Tôi không muốn nhìn thấy ma!"
Chưa kịp để An Như Cố trả lời, bên tai cô vang lên giọng nói phẫn nộ của một người phụ nữ: "Tiểu Nhu, con thật sự là càng sống càng thụt lùi!"
Tinh Lan
Tiếp theo, rất nhiều giọng nói của người trung niên và cao tuổi vang lên trong phòng: "Tiểu Nhu à Tiểu Nhu, đầu óc con rốt cuộc là thế nào, chẳng lẽ là mang thai nên ngốc ba năm? Nhưng con trai con đã học cấp ba rồi!"
"Haiz, nếu như tôi còn sống, chắc chắn sẽ bị nó chọc tức đến mức lên cơn đau tim mà chết."
"Đừng trách Tiểu Nhu nữa, ai biết được tên khốn đó lại xấu xa như vậy."
"Ông sỉ nhục chó rồi, con Vượng Tài nhà chúng ta đáng yêu biết bao, tốt hơn hắn ta nhiều. Vượng Tài mày nói có đúng không?"
"Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu gâu gâu!"
Trong phút chốc, giọng nói của đàn ông, phụ nữ và chó lần lượt vang lên, ồn ào như chợ búa.
Khán giả trong phòng livestream không nghe thấy âm thanh, nếu có thể nghe thấy, e rằng sẽ bị ồn chết.
Tuy nhiên, người hữu duyên lại cảm thấy rất quen thuộc, đột nhiên mở mắt ra, khi nhìn rõ mọi thứ, nước mắt xúc động thay thế nước mắt sinh lý tuôn rơi, khó tin nói: "Mẹ, ba, ông ngoại… Sao mọi người lại ở đây!"
Trước mặt cô đứng sáu người trung niên và cao tuổi.
Trông giống hệt ba mẹ, ông bà ngoại, ông bà nội của cô, mặc quần áo thọ y.
Trên tay mẹ còn đang cầm một sợi xích chó, đầu kia sợi xích buộc một con ch.ó đen. Con chó đen ngồi trên mặt đất, thè lưỡi, gâu gâu kêu với cô, vô cùng nhiệt tình: "Gâu gâu gâu!"
Ông bà nội nuôi một con ch.ó đen, tên là Vượng Tài, c.h.ế.t già vào năm cô tám tuổi.
Vượng Tài rất trung thành, cô và nó có tình cảm rất sâu đậm, lúc nó ra đi cô đã khóc rất lâu, từ đó về sau không dám nuôi thú cưng nữa, sợ phải đối diện với lần chia ly thứ hai.
Vượng Tài thấy cô rốt cuộc cũng nhìn thấy mình, vui mừng khôn xiết, chạy nhanh về phía cô, nép vào chân cô. Đầu cọ xát vào mặt đất, đôi mắt to tròn nhìn lên, mong chờ cô giống như trước đây vuốt ve mình.
Cả người Từng Rất Dịu Dàng sững sờ tại chỗ, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa người thân và Vượng Tài, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.