Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 209
Cập nhật lúc: 2024-11-01 13:09:43
Lượt xem: 187
Niên Thú: "!!!"
Các đạo trưởng: "..."
Hành động phá cửa của Niên Thú khựng lại, vẻ mặt khó tin: "Thật sao? Đây thật sự là bóc lột?"
Nó luôn nghĩ được ăn được mặc đã là điều tốt nhất. Bất kể Tịnh Không pháp sư mắng chửi, đánh đập nó thế nào, chỉ cần nghĩ đến sau khi huấn luyện sẽ được ăn, trên mặt nó lại nở nụ cười hạnh phúc, mọi khổ cực đều tan biến.
May mà được Tịnh Không pháp sư nhặt về, nếu không nó sẽ phải bới rác ăn cả đời.
Tiểu Bạch Long nghiêm túc gật đầu: "Chứ sao? Ta tra trên mạng rồi, người ta làm việc gì cũng có ngày nghỉ, cũng không phải huấn luyện kinh khủng, cuối cùng còn được nhận lương. À đúng rồi, một tháng ông ta trả cho cậu bao nhiêu tiền lương?"
Niên Thú mặt mày ngơ ngác, tay đặt trên song sắt, một lúc lâu sau mới nói: "...Tiền lương là gì?"
"Tiền lương là thứ người ta phải trả cho việc làm." Tiểu Bạch Long thầm kinh ngạc: "Không thể nào, Tịnh Không pháp sư tham lam như vậy, không trả lương cho hòa thượng, cũng không trả lương cho tà Phật, tiền đều nuôi cậu, vậy mà cậu cũng không có lương?"
Nghe vậy, Niên Thú bỗng cảm thấy xấu hổ, tiền lương hình như là thứ rất cơ bản, vậy mà nó chưa từng nghe nói đến, thật mất mặt.
Nó chỉ biết cúi đầu, ủ rũ: "...Quả thật chưa từng nghe nói."
Các đạo trưởng xung quanh nhìn Tịnh Không pháp sư đang bị trói bằng ánh mắt phức tạp.
Trước đó ở chùa Từ Tâm, Tịnh Không pháp sư không màng tà Phật, cũng chẳng màng đến những đệ tử ngày đêm bên cạnh mình.
Tinh Lan
Giống như người chồng nuôi tiểu tam, tiền đều đổ vào nuôi Niên Thú.
Họ còn tưởng Niên Thú sống sung sướng lắm, nào ngờ đến lương cũng không có.
Nói chùa Từ Tâm là tổ chức đa cấp còn là nâng đỡ họ.
Ít nhất đa cấp còn dựa vào việc lôi kéo người khác để kiếm lời, lôi kéo được người rồi, cũng có lương. Đằng này Niên Thú ngày ngày phải huấn luyện vất vả, mà lại chẳng được một xu dính túi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-o-nhan-gian-livestream-doan-menh/chuong-209.html.]
Đến cả lãnh đạo Cục Quản lý Đặc biệt cũng không nhịn được lắc đầu, khẽ nói: "Tôi làm án nhiều năm như vậy, tổ chức như chùa Từ Tâm cũng là 'hiếm có khó tìm'."
Tịnh Không pháp sư: "..."
Tịnh Không pháp sư thái dương giật giật, tức giận phản bác: "A Di Đà Phật, bần tăng đối với Niên Thú Vương không hề có chút nào thẹn với lòng. Những thứ nó ăn chẳng lẽ không tốn tiền sao?"
Tiểu Bạch Long nuốt nước miếng, nghe đến phát thèm, liền tò mò hỏi: "Cậu ăn gì?"
Niên Thú nghĩ một lúc rồi nói: "Đá Hắc Tinh có thể tăng cường khả năng phòng thủ của ta, linh dịch quặng thuộc tính Lôi có thể khiến sừng của ta phóng ra sấm sét, thuốc độc tăng khả năng kháng độc..."
Tiểu Bạch Long ban nãy còn thèm ăn bỗng dưng hết sạch, nghe đến phát ói: "???"
Các đạo trưởng: "???"
Sao toàn là những thứ linh tinh vậy?
Niên Thú sờ đầu, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc: "Ông ấy cũng cho ta ăn bánh bao bột mì, rất mềm rất thơm."
Để được ăn bánh bao bột mì, nó thường nuốt chửng tất cả những thứ kỳ lạ vào bụng. Cho dù những thứ đó không thể ăn được, mùi vị kỳ quái, khó nuốt.
Lần này đến cả Trương Thiên Sư vốn trầm ổn trước mặt người ngoài cũng không chịu nổi, nhìn Tịnh Không pháp sư, lắc đầu: "Không ngờ ngươi lại là loại người như vậy."
Trông mặt mũi sáng sủa, nào ngờ sau lưng lại làm chuyện thế này.
Tịnh Không pháp sư càng giải thích lại càng rối, bị mọi người nhìn bằng ánh mắt phức tạp xen lẫn khinh bỉ, tức không chịu nổi: "A Di Đà Phật, các ngươi hiểu cái gì, thực lực mới là quan trọng nhất."
"Lúc mới về tay ta, nó chỉ to bằng chó mèo hoang, yếu ớt như cọng bún, bây giờ thân hình to như quả núi, mình đồng da sắt, chỉ riêng lớp da đã là bảo bối. Chỉ ăn đồ ăn của con người, liệu có thể mạnh đến mức này sao?"
Người khác có thể sỉ nhục nhân cách của ông ta, nhưng không thể sỉ nhục tâm huyết ông ta đổ vào Niên Thú Vương bao nhiêu năm nay.
Tuy nhiên, Tiểu Bạch Long lại kéo dài giọng "ồ" một tiếng: "Nhưng mà đồ ăn của con người ngon mà."
Tịnh Không pháp sư bị chọc tức đến mức phá công, nghiến răng nghiến lợi: "Niên Thú Vương bây giờ lợi hại như vậy, có thể đối đầu với hai vị tinh quân mà không hề kém cạnh. Một phần trăm là do thiên phú của nó, chín mươi chín phần trăm là công lao của ta, ngươi hiểu gì về huấn luyện chứ?"