Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Ổn, Anh Ta Không Xứng - Chapter 10 (End)

Cập nhật lúc: 2024-08-06 20:27:06
Lượt xem: 1,199

Bất tri bất giác, năm năm đã trôi qua.

Trong năm năm này, tôi đã dùng tiền tiết kiệm của mình để mở một quán cà phê.

Còn mời một nghệ sĩ piano tới chơi trong cửa hàng để tạo không khí.

Nghệ sĩ piano tên là Chu Viễn Hà, anh ấy mới từ nước ngoài về, bằng cấp cũng không tồi, nhưng không hiểu sao lại đến xin việc ở cửa hàng của tôi.

Thấy bà tôi rất thích đàn piano, tôi đã nhờ Chu Viễn Hà dạy bà chơi đàn với một khoản phụ phí.

Không ngờ Chu Viễn Hà lại nhẹ nhàng liếc nhìn tôi rồi nói: "Không cần trả tiền."

Anh ấy nói thẳng: "Chỉ cần em không từ chối sự theo đuổi của anh là được."

Tôi suy nghĩ rồi trực tiếp đuổi việc Chu Viễn Hà.

Sau đó thì mời một một nghệ sĩ piano khác.

Ừm, là nữ.

Không ngờ Chu Viễn Hà lại không chịu bỏ cuộc, buổi tối lại đến cửa hàng của tôi chặn đường tôi.

"Tại sao em lại từ chối anh? Có phải vì anh không đủ đẹp trai không?" Giọng nói có phần ủy khuất.

Tôi liếc nhìn anh ấy một cách cẩn thận.

Thành thật mà nói, Chu Viễn Hà trông cũng không tệ.

Lúc này trên tay anh đang cầm một bó hoa hồng mỏng manh, lông mi dài cong cong, đôi môi tạo hình hoàn hảo, chiếc áo phông rộng màu trắng cũng không thể che đi được thân hình săn chắc và hoàn hảo của anh ấy.

Thậm chí còn xinh đẹp hơn nhiều sao nam mà tôi từng làm việc cùng.

"Tôi đã kiểm tra qua một chút. Mọi ngôi sao nam mà em làm việc cùng đều có ngoại hình thua kém tôi."

"Đúng vậy. Độ tự luyến của họ cũng kém hơn anh khá nhiều. "

Chu Viễn Hà có chút thất vọng, thấy tôi bước đi, anh ấy nhanh chóng đuổi kịp tôi.

"Đã năm năm rồi em chưa tìm bạn trai, chẳng lẽ vẫn nhớ đến bạn trai cũ đang ngồi tù à?"

Tôi sững sờ, đang định nói gì đó thì chợt nhìn thấy một bóng người đằng sau anh ấy.

Chu Viễn Hà nhìn theo ánh mắt của tôi nhìn lại, thanh âm bất ngờ thay đổi:

"Bạn... bạn trai cũ?!"

Thấy là Thẩm Ngạn, tôi hoảng hốt trong giây lát.

Anh ta đã gầy đi nhiều, đường nét sắc sảo và thờ ơ như một con dao.

Thẩm Ngạn chậm rãi đi tới, trầm mặc hồi lâu, "Hứa Tinh, anh muốn nói chuyện với em."

Tôi vốn tưởng rằng Chu Viễn Hà ở bên cạnh sẽ làm loạn một phen, nhưng không ngờ anh ấy vung tay lên.

"Không phải chỉ là ôn chuyện với người yêu cũ thôi sao? Tôi rất rộng lượng. Hai người muốn nói gì thì nói, tôi đi mua nước.”

Sau khi Chu Viễn Hà rời đi, Thẩm Ngạn nhìn bóng lưng anh ta, thấp giọng nói: "Bạn trai của em?"

Tôi bình tĩnh nhìn anh ta: "Không liên quan gì đến anh."

Thẩm Ngạn thật sâu nhìn tôi, không quan tâm đến sự thờ ơ của tôi, "Hứa Tinh, năm năm qua anh nhớ em rất nhiều."

"Anh vốn tưởng rằng mình đã yêu người khác, nhưng trong năm năm này, chưa có một khắc nào anh nhớ đến Dương Kỳ.”

"Anh lúc nào cũng nhớ em."

Cách đó vài bước, Thẩm Ngạn đứng dưới ánh trăng mờ, nửa thân người phủ bạc, ánh mắt dịu hiền như tuyết rơi trên mái hiên.

Tôi chợt nghĩ đến ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Tôi đang đối diễn cùng một diễn viên, ngón tay vô tình bị nhạc cụ cắt phải.

Ngay lúc đó một bàn tay mảnh khảnh đưa cho tôi một miếng băng cứu thương.

Lúc đó Thẩm Ngạn nhìn tôi bằng ánh mắt này rồi cẩn thận băng bó cho tôi.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi cảm thấy khá ảo não khi tiếp nhận chiếc băng cứu thương đó.

Nói cho cùng, đó chỉ là vì anh ta trông đẹp trai.

Bây giờ, tôi lặng lẽ nhìn anh ta trong hai giây, đột nhiên tôi cảm thấy Thẩm Ngạn gầy cũng không phải là đẹp như vậy.

Thậm chí còn hơi giống một con khỉ.

"Tinh Tinh, trong năm năm qua, anh thường nghĩ về khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau."

"Lúc đó, em là nữ hoàng điện ảnh chói sáng, còn anh là một kẻ vô danh ngồi ở hàng ghế khán giả, nhưng cố tình, ở trong biển người mênh mang, em liếc mắt một cái liền nhìn thấy anh, nói rất biết ơn anh vì đã trở thành người bạn trai thầm lặng của em, đồng thời cũng khiến các vị đạo diễn nhìn đến anh."

"Khi chúng ta quay phim ở Thượng Hải, em đã lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, chúng ta giả dạng người bình thường đi dạo phố. Tối hôm đó thời tiết rất đẹp, hoàng hôn cũng rất đẹp, đôi mắt em rất sáng, em nói rằng nhất định phải cùng anh đến Phuket để ngắm biển. Ánh mắt anh sáng lên, đáy mắt đều phản chiếu hình ảnh của em.”

“Vào ngày kỷ niệm đầu tiên của chúng ta, em đã tặng cho anh một chiếc đồng hồ vàng mà em làm đại diện. Với anh, nó thực sự rất quý, là thù lao anh quay một bộ phim. Lúc đó em nhìn thấy sự thất vọng trên khuôn mặt anh, nhẹ nhàng mà khẳng định với anh rằng chiếc đồng hồ vàng mà anh làm đại diện trong tương lai sẽ có giá trị gấp trăm lần cái này."

Thần An dùng loại hoài niệm đó, nhìn tôi bằng ánh mắt trầm lặng và nóng bỏng, rồi mỉm cười tự giễu, "Tinh Tinh, hóa ra không phải là anh không yêu em, mà là chỉ là lâu quá rồi, tôi quên mất mình yêu em đến nhường nào.”

Nhìn ánh mắt tự nhận là thâm tình của anh, tôi chẳng có cảm xúc gì cả. "Nhưng hiện thực là sau khi anh dành được giải ảnh đế, anh đã cầu hôn Dương Kỳ trước mặt mọi người."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-on-anh-ta-khong-xung/chapter-10-end.html.]

“Ở bên nhau suốt mười năm, đã có thể đi Phuket nhiều lần rồi nhưng một lần anh cũng chưa từng đưa tôi đi.”

“Anh đã nói rằng anh sẽ vĩnh viễn đeo chiếc đồng hồ vàng đó, nhưng sau khi gặp Dương Kỳ, anh đã cởi nó ra.”

Tôi liếc nhìn cổ tay Thẩm Ngạn, anh ta hiện đang đeo chiếc đồng hồ vàng.

Mỉm cười mỉa mai: "Thật kinh tởm."

Thẩm Ngạn sắc mặt tái nhợt, buồn bã nhìn tôi.

"Tinh Tinh, anh không mong em tha thứ ngay cho anh, anh chỉ xin em cho anh một cơ hội, đừng đuổi anh đi, hãy đểanh ở lại với em."

Tôi ngắt lời anh ta, vẻ mặt chán ghét nóng nảy không giấu giếm.

"Kể từ khi anh ngoại tình và làm tổn thương bà nội, tôi không còn bất cứ tình cảm với anh nữa. Điều duy nhất tôi có là hận thù và ghê tởm."

"Tốt nhất là anh đừng nên xuất hiện trước mặt tôi lần nữa, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát.”

“Anh cũng không muốn quay lại nơi đó nữa đâu nhỉ?”

Tôi nhìn thấy vẻ chán nản của anh ta, trong lòng cực kỳ bình tĩnh.

Khi tôi rời đi, tôi nghe thấy thanh âm của Thẩm Ngạn phía sau.

"Anh mãi mãi biết ơn em vì đã công khai mối quan hệ với anh khi em đang ở thời kỳ đỉnh cao nhất. Là anh có lỗi với em."

Giọng anh dần nghẹn ngào: "Là anh... đã đánh mất em. "

"Em có bao giờ hối hận khi ở bên anh không?"

Tôi không trả lời và sải bước về phía trước.

Trong một khoảnh khắc, tôi nhớ ra điều gì đó.

Vào ngày Thẩm Ngạn bị cầm tù, CP Super Chat mà tôi và Thẩm Ngạn đứng đầu trong mười năm liên tiếp cũng chính thức tuyên bố đóng cửa vào ngày hôm đó.

Tin nhắn cuối cùng của người hâm mộ CP là:

Vũ Khúc Đoạn Trường

“Tôi nhớ rằng khi Tinh Tinh nổi tiếng nhất, cô ấy đã đưa ra thông báo chính thức với Thẩm Ngạn. bài viết của cô ấy là: “Tôi muốn đến Phuket để cùng bạn ngắm biển.” Nụ hôn của Thẩm Ngạn và Dương Kỳ cũng được chụp ở Phuket. Tôi không thể tưởng tượng được cảm giác của Tinh Tinh vào thời điểm đó.”

“Tôi tin rằng trước đây Thẩm Ngạn đã yêu Tinh Tinh, nhưng đó chính là Thẩm Ngạn vô danh, không phải là ảnh đế Thẩm Ngạn.”

"Bây giờ anh ta trở thành ảnh đế, nhưng anh ta lại quên mất rằng khi còn chưa được biết đến, người bày những sản phẩm được Hứa Tinh đại diện trong trung tâm thương mại, người treo những tấm áp phích có hình ảnh Hứa Tinh, mới là anh ta mà Hứa Tinh lựa chọn.”

Vừa rồi Thẩm Ngạn hỏi tôi có hối hận không.

Tôi rất thích câu nói của Dương Giáng:

“Tôi không bao giờ hối hận vì đã đối xử tốt với ai, ngay cả khi tôi đánh giá sai người đó, ngay cả khi bị cô phụ, ngay cả khi bị đẩy vào chân tường, bởi vì tôi tốt với bạn không có nghĩa là bạn tốt như thế nào, chỉ là vì tôi tốt mà thôi."

Chỉ mới đi được vài bước, Chu Viễn Hà đã đi tới.

"Tinh Tinh, vì em đã nói lời chia tay với bạn trai cũ rồi, sao em không xem xét anh?"

Tôi kiên định nhìn anh ấy và từ chối một lần nữa.

"Anh không phải hình mẫu của tôi."

Chu Viễn Hà lập tức cúi mặt xuống, "Vậy em thích mẫu người như thế nào?"

Tôi suy nghĩ, trong đầu phác họa ra một gương mặt tuấn tú, "Bạn trai của tôi là như vậy đi"

"Hả??? Hả???"

"Em có bạn trai?” Chu Viễn Hà kinh ngạc đến mức trọng mắt suýt rơi xuống.

Tôi gật đầu, "Anh ấy là bác sĩ, giống như anh, mới về Trung Quốc cách đây không lâu."

"Ồ, anh ấy đây rồi."

Cách đó không xa, một dáng người cao gầy bước tới.

Là bác sĩ trị liệu của bà nội, Lục Nguyên.

Lục Nguyên tự nhiên cầm lấy túi của tôi, chăm chú nhìn xung quanh Chu Viễn Hà, sau đó thu hồi tầm mắt, hôn lên trán tôi một cái, "Sao hôm nay em về muộn thế?"

Tôi chớp mắt, giải thích, "Có một nhóc con muốn đuổi theo, em đã từ chối. Còn có bạn trai cũ muốn quay lại, nhưng em cũng cự tuyệt rồi."

Lục Nguyên nhướng mày, "Từ chối hay lắm."

"Vậy nên khen thưởng cho em thế nào đây nhỉ?"

Lục Nguyên suy nghĩ một lúc, giơ tay lên và liếc nhìn đồng hồ,

"Cửa hàng Bullfrog yêu thích của em vẫn chưa đóng cửa, lát nữa chúng ta đến quảng trường để đón bà nội, rồi anh đãi hai người ăn ếch trâu.”

Tôi lập tức trở nên vui vẻ, “Được nha.”

Đẩy Lục Nguyên về phía trước, “Đi thôi, đi thôi, em đói quá.”

Khi lên xe, tôi mơ hồ cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó.

Nhưng thôi kệ đi.

Điều quan trọng nhất là phải no bụng!

Loading...