Tôi Ổn, Anh Ta Không Xứng - Chapter 3
Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:12:35
Lượt xem: 84
Khi tôi về nhà sau sự kiện, hotsearch đã bùng nổ.
"Thẩm Ngạn cầu hôn Dương Kỳ."
"Thẩm Ngạn và Dương Kỳ là một cặp đôi hoàn hảo."
"Thẩm Ngạn và Hứa Tinh chia tay trong hòa bình."
"Hứa Tinh mặc một chiếc váy cưới tới cọ nhiệt, nghi vấn muốn tái xuất."
Hẳn là công ty nơi Thẩm Ngạn và Dương Kỳ làm việc đã kiểm soát các bài viết, phần lớn đều là lời chúc phúc cho hai người ở bên nhau.
Một số cư dân mạng đặt câu hỏi:
Vũ Khúc Đoạn Trường
“Hẹn hò mười năm, mới hai tháng đã tìm người mới, cái tình không tính là vô phùng hàm tiếp* sao?” (*Người đã có người yêu nhưng vẫn tìm lốp dự phòng, yêu đương liên tục.)
“Nào có cái gì là vô phùng hàm tiếp, thực ra sớm kế hoạch từ lâu rồi."
"Tôi đã là fan của Hứa Tinh suốt mười năm, tôi không tin cô ấy cọ nhiệt. Chắc chắn là do tiện nam kia ngoại tình!"
Nhưng những bình luận này nhanh chóng biến mất.
Đột nhiên, một mục trở thành chủ đề tìm kiếm nóng.
"Thực ra, Dương Kỳ là ‘tam’"
Đó là một bài đăng hình ảnh được đăng bởi một tài khoản ẩn danh.
Nó liệt kê dòng thời gian chi tiết và đính kèm một bức ảnh hôn nhau của anh ấy và Dương Kỳ đi du lịch Phuket hai tháng trước, lúc đó tôi và Thẩm Ngạn vẫn còn yêu nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-on-anh-ta-khong-xung/chapter-3.html.]
Tôi ngơ ngác nhìn bức ảnh, đầu ong ong.
Ngày chụp bức ảnh này là ngày tôi bị Thẩm Ngan cho leo cây ở sân bay.
Thẩm Ngạn luôn biết tôi rất muốn đến Phuket để ngắm biển, nhưng anh ấy chưa bao giờ đi cùng tôi đến đó.
Trong khi tôi đợi ở sân bay suốt sáu tiếng, anh ấy và Dương Kỳ đã đáp chuyến bay tới Phuket.
Những ngày mà tôi lo được lo mất trong chiến tranh lạnh, hoang tưởng về mọi thứ.
Họ ngắm biển trên hòn đảo Phuket yêu thích của tôi, nắm tay, hôn nhau và làm mọi thứ mà một cặp đôi có thể làm.
Cuối cùng thì tôi là người chia tay trước.
Một giọt nước rơi vào màn hình điện thoại di động của tôi, tôi nhanh chóng lau đi, nhưng vết này bị lau đi, vết khác lại xuất liện, dù có lau mạnh đến đâu cũng không thể lau sạch được.
Cho đến khi điện thoại reo, là cuộc gọi của Thẩm Ngạn.
Tôi không trả lời mà trực tiếp chặn anh ấy.
Ngồi trên ghế sofa thẫn thờ, tôi không hiểu tại sao Thẩm Ngạn, người từng nói sẽ yêu tôi mãi mãi, lại quay lưng như vậy.
Tôi không biết đã mất bao lâu, nhưng hình như có tiếng mở khóa mã ở cửa.
Tiếng bước chân đến gần.
Tôi ngơ ngác ngước mắt lên, không ngờ nhìn thấy đôi mày lạnh lùng, tức giận của Thẩm Ngạn.
Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi mạnh đến mức tưởng như sắp bóp nát nó.
"Bài viết đó là do cô đăng?"