Tôi Ổn, Anh Ta Không Xứng - Chapter 7
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:50:26
Lượt xem: 506
Tôi chạy về phía bà bằng tất cả sức lực của mình, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng đèn flash đập mạnh xuống.
May mắn thay có một nhân viên đã kịp thời kéo bà sang một bên.
Nhưng đèn flash đã vỡ thành từng mảnh, những mảnh vụn vẫn đập vào đầu bà nội.
Tôi chạy tới ôm lấy bà nội đã ngất đi, bàn tay bất giác cảm thấy máu.
Trong lòng tôi là một khoảng trống trống rỗng.
Những tiếng la hét nối tiếp nhau xen lẫn với tiếng xe cứu thương.
Và những lời bất lực của Thẩm Ngạn, “Tinh Tinh…”
Vũ Khúc Đoạn Trường
...
Tôi lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế đẩu lạnh lẽo bên ngoài phòng phẫu thuật, hai tay đan nhau nắm trước ngực, nhẹ nhàng run rẩy.
Giống như đang có một giấc mơ vô cùng dài và phức tạp với những hình ảnh đan xen nhau lướt qua tâm trí tôi.
Trong giấc mơ, trước khi thông báo chính thức, tôi hỏi bà nội: “Sau này Thẩm Ngạn đối xử tệ với con thì làm sao bây giờ?”
Bà tôi nắm chặt tay, nghiêm túc nói: “Vậy thì dù phải bỏ cái mạng già này ra thì bà nội cũng sẽ bắt tiểu tử kia trả giá đại giới!”
Trong giấc mơ, tôi và Thẩm Ngạn còn đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, vào ngày sinh nhật của tôi, tôi đã ngồi máy bay hơn mười tiếng để đi Pháp để tìm anh ta.
Nhưng cơm còn chưa ăn xong, anh ta đã nói có việc phải làm và rời đi trong vòng năm tiếng đồng hồ, tôi lại lên máy bay trở về Trung Quốc.
Khi về đến nhà, tôi thấy bà nội đang cuộn tròn ngủ trên ghế sô pha. Bà bắt chuyến tàu cao tốc từ quê lên hơn mười tiếng rồi bí mật đến đây để chúc mừng sinh nhật tôi.
Bà nội.
Bà nội, bà nội.
Là người đối với tôi tốt nhất trên thế giới.
...
"Tinh Tinh..."
"Tinh Tinh, thực xin lỗi."
"Anh chỉ muốn bà giúp làm sáng tỏ thôi, vì cái gì mà mọi chuyện lại thành ra như thế này."
"Bà nội... Bà nội sẽ không sao đâu."
Ở bên tai, Thẩm Ngạn không biết mệt mỏi liên tục nói xin lỗi tôi.
Tôi đờ đẫn ngẩng đầu lên hỏi anh.
"Tại sao?"
"Tại sao người bị đập vào đầu không phải là anh? Thẩm Ngạn?"
"Anh phản bội tôi, tôi chấp nhận, nhưng tại sao anh lại làm tổn thương bà nội?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-on-anh-ta-khong-xung/chapter-7.html.]
Nước mắt tôi chảy dài.
"Anh nói với tôi rằng anh lớn lên không có cha mẹ, anh ghen tị với tôi vì có một người bà rất tốt với tôi. Khi bà nội phát hiện ra, tuy rằng ngoài miệng bà không nói gì cả nhưng có cái gì tốt bà đều nghĩ đến anh."
"Anh quay phim ở trên núi bị độc trùng cắn, không được tốt lắm, bà nội chân tay không tiện, nhưng bà vẫn vào núi hái thảo dược nấu canh thuốc cho anh."
“Trợ lý của anh giúp anh quản lý weibo, thuận tay đăng một câu muốn uống rượu nho, chỉ làv vì công việc thôi, nhưng bà nội tôi lại tin, tưởng anh rất muốn uống, không quan tâm chính mình còn đang cảm lạnh mà bất chấp gió mưa, đào hũ rượu mà chính bản thân còn luyến tiếc dưới gốc cây lên đưa cho anh."
"Anh oán trách bà nội đăng tin, ghét bà vì đã đăng bức ảnh thân mật chứng thực việc anh ngoại tình. Nhưng sau đó bà nói với tôi rằng fan đó thực sự đã gửi nhiều bằng chứng nghiêm trọng hơn việc anh ngoại tình. Nó đủ để thực sự hủy hoại danh tiếng của anh. Thật dễ để nhận ra rằng bà không thực sự muốn hủy hoại anh.”
“Nuôi một con ch.ó còn có cảm tình, huống chi bà nội đã mười năm coi anh như cháu nội mà đối đãi.”
"Thẩm Ngạn, nhưng anh đã đối xử với bà như thế nào?”
Tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, thực sự châm chọc mà bật cười.
"Anh dùng ảnh riêng tư của tôi đe dọa bà nội."
"Để khiến bà thừa nhận rằng bà mắc chứng ảo tưởng ở nơi công cộng."
Thẩm Ngạn nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, sắc mặt tái nhợt mà thống khổ.
"Anh xin lỗi. Anh thực sự xin lỗi."
"Anh vốn dĩ không nghĩ đến việc sử dụng phương pháp này, là do Dương Kỳ..."
"Anh sai rồi, anh thực sự… thực sự hối hận.”
Tôi lau nước mắt và nhìn người đàn ông vẫn đang cố bào chữa với ánh mắt đầy ghê tởm và căm ghét:
“Khi đi tới cuộc họp báo, tôi đã báo cảnh sát."
"Tôi cũng đã ghi âm đoạn ghi âm khi chúng ta nói chuyện điện thoại."
"Thẩm Ngạn, anh đã vi phạm pháp luật khi đe dọa bà nội của tôi bằng ảnh riêng tư của tôi, tôi sẽ khởi tố anh."
"Tôi cũng sẽ giao cho cảnh sát những bằng chứng mà bà nội không gửi đi."
"Về phần Dương Kỳ, mọi người tại hiện trường đều nhìn thấy cô ta đẩy bà tôi, tôi sẽ kiện cô ta vì tội cố ý làm tổn thương người khác.”
“Hai người, một người tôi cũng không bỏ qua.”
Mặt Thẩm Ngạn lập tức xám xịt, môi giật giật nhưng không nói gì.
Sau khi Thẩm Ngạn bị cảnh sát bắt đi, tôi lại bắt đầu chờ đợi rất lâu.
Không biết đã mất bao lâu.
Một tia sáng chiếu vào mắt tôi từ phía chân trời, tôi cứng ngắc ngước mắt lên và nhận ra trời đã sáng.
Đúng lúc này, đèn trong phòng mổ nhấp nháy từ đỏ sang xanh.
Tôi bàng hoàng nhìn bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ và nói với tôi rằng ca phẫu thuật đã diễn ra tốt đẹp.
Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Muốn đứng dậy nhưng đột nhiên tầm nhìn tối sầm, tôi ngất đi.