Tôi Quăng Tên B.iến Th.ái Cho Chị Ruột - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-05-15 19:30:48
Lượt xem: 1,081
Sau khi trở về từ nhà ba mẹ, tôi cảm thấy thật tuyệt.
Hứa Thừa Châu thong thả lái xe, nụ cười trên môi cong lên: "Tiểu Vãn, em thật xinh đẹp.”
Tôi quay đầu nhìn anh: "Thừa Châu, anh nói xem giữa em và chị ai đẹp hơn.”
Hứa Thừa Châu không do dự trả lời: "Đương nhiên là em”.
Tôi vô thức nói: "Có thật là em không? Nhưng em và chị là song sinh. Rõ ràng chúng em trông giống hệt nhau.”
Thực ra điều trong lòng tôi muốn nói là.
Nếu Hứa Thừa Châu thực sự thích tôi.
Vậy thì tại sao kiếp trước anh lại cưới chị tôi chứ?
Hứa Thừa Châu không nhận ra tâm tình tôi thay đổi, anh xoa ngón tay tôi, chậm rãi nói: “Nói thật, thoạt nhìn, em và chị em rất giống nhau, nếu không nhìn kỹ thì rất khó phân biệt được.”
Cho nên kiếp trước, anh chính vì như vậy mà cưới chị tôi.
Trong phút chốc, tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm.
Kiếp trước, Thẩm Chi Mặc đến cầu hôn trước Hứa Thừa Châu một bước.
Kiếp trước, tôi cũng không có cơ hội gặp được Hứa Thừa Châu lần thứ hai.
Tôi và chị gái luôn được nuôi dạy riêng.
Chị tôi đã đi du học với mẹ từ khi ba tuổi.
Còn tôi thì ở trong nước.
Vì vậy, Hứa Thừa Châu không hề biết chúng tôi là song sinh.
Vì điều này mà ở kiếp trước Hứa Thừa Châu mà đã nhận nhầm chị tôi là tôi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-quang-ten-bien-thai-cho-chi-ruot/chuong-12.html.]
Nhưng rốt cuộc anh vẫn kiên định giữ mình, không bao giờ động vào chị tôi.
Chậc, anh ấy thực sự là có năng lực cừ khôi.
Ding Dong.
Lúc này, trên điện thoại của Hứa Thừa Châu xuất hiện một tin nhắn.
Đó là một tin nhắn từ số lạ.
Nội dung là: "Thừa Châu, em là Tống Tảo, em yêu anh, em thật sự rất yêu anh, em..."
Hứa Thừa Châu thậm chí còn không mở tin nhắn ra xem mà trực tiếp xóa đi và chặn số chị ta.
Anh ấy còn nói: "Chị có bệnh à? Chị ta gửi tin nhắn cho anh, nội dung thật sự rất khó hiểu."
Tôi cười lớn: “Ừ, chắc chắn chị ta có bệnh”.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Cho nên kiếp trước mới từ bỏ một người chồng tốt như anh.
Khi Hứa Thừa Châu lái xe ra khỏi Tiểu khu, tình cờ gặp được Thẩm Chi Mặc.
Trong xe, Thẩm Chí Mặc mặc áo len màu xám, đôi mắt có chút đào hoa nhìn qua Từ Thừa Châu rồi liếc nhìn tôi.
Tôi kìm nén sự sợ hãi, nhìn anh ta làm ra điệu bộ buồn nôn.
Hứa Thừa Châu nhận ra tôi có điều gì đó không ổn, nhanh chóng đóng cửa sổ xe lại, hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Tôi gượng cười nói: “Không có gì.”
Những đau đớn tôi đã trải qua ở kiếp trước giờ đây do chị tôi nhận lấy.
Bây giờ, tôi sẽ không cần trải qua điều đó nữa.
Nửa tháng sau, mẹ nhắn tin cho tôi: “Về nhà một chuyến”.