Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi rất thông minh - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-29 00:24:59
Lượt xem: 367

1

Một tuần trước kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi tròn mười tám tuổi, hợp tác của tôi với hệ thống kết thúc.

Trong nháy mắt, đại não đau nhói, vô số hình ảnh tràn vào trong đầu, khiến tôi choáng váng hồi lâu.

Sau một lúc lâu tôi mới nhận ra, mình bình thường rồi!

Tôi bắt đầu hành động bất thường khi lên năm tuổi, trở nên ngày càng ngu ngốc, chậm chạp, không thể cầm chắc đũa, không thể cầm chắc bát cơm, kể cả dây giày cũng  không thể buộc.

Khi vào cấp hai, những câu toán đơn giả nhất tôi cũng phải làm ít nhất mười lần mới hiểu được, thậm chí một từ tiếng anh ngắn phải đọc trong ba ngày mới có thể nhớ được.

Sau khi vào cấp ba, có thể nói tôi hoàn toàn là một đứa chậm phát triển trí tuệ, là học sinh kém nhất lớp, ngay cả những học sinh kém cỏi không chịu nghe giảng cũng giỏi hơn tôi.

Ai có thể biết được tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu tra tấn trong mười ba năm qua, những cực hình này đều đến từ giao dịch với hệ thống.

Hệ thống đến với tôi khi tôi mới 5 tuổi và nói rằng tôi sinh ra đã rất thông minh, tôi có thể dùng trí thông minh của mình để đổi lấy của cải giúp cha mẹ không còn phải làm việc quá vất vả nữa.

Gia đình tôi vốn là một hộ nghèo, chỉ có bốn bức tường, không có cả ngói để che xà nhà. Một tuần có thể còn không có miếng thịt nào để ăn. 

Cha mẹ bán mặt cho đất bán lưng cho trời, mỗi ngày đều làm việc mệt muốn chếc, nhưng không kiếm được bao nhiêu tiền.

Tôi khi đó đã thông minh hơn người, có thể hiểu được nỗi khổ của cha mẹ, nên đã kiên quyết ràng buộc với hệ thống, dấn thân vào con đường trở nên ngu ngốc.

Nhưng tôi rất vui, vì hệ thống quả thật giữ lời, nhà tôi bắt đầu trở nên giàu có.

Đầu tiên, cha tôi được làm quản đốc, sau đó mùa chanh dây của mẹ tôi bội thu. Về sau, họ gặp một quý nhân trong thành phố, đưa họ đi làm công việc chuyển phát nhanh, thu nhập hàng năm gần mười vạn.

Khi tôi học cấp hai, cha tôi mở một quán ăn, công việc kinh doanh phát đạt, thu nhập hàng năm lên tới năm mươi vạn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-rat-thong-minh/chuong-1.html.]

Năm ngoái, căn nhà ở quê tôi bị di dời, chia thành hai dãy nhà tái định cư trị giá 180 vạn. 

Hiện tại tài sản của nhà tôi có lẽ đã qua ngàn vạn. 

Chúng tôi từ hộ nghèo đã nhảy lên tầng lớp trung lưu có nhà, có xe!

Những chuyện này đều là công lao của tôi.

Bây giờ trí thông minh của tôi đã trở lại, đây là việc vô cùng tốt, tôi có thể đạt điểm cao trong kỳ thi đại học!

Tôi lập tức chạy lại lật một cuốn sách toán, những kiến thức kia vừa vào đầu thì tôi đã hiểu. 

Tôi lại lật các đề toán, nhìn vài lần liền có ý tưởng để giải đề!

Khi cầm cuốn sách tiếng anh lên xem, tôi hiểu ngay những từ mà trước đây tôi không thể hiểu được, thậm chí tôi còn có thể ngay lập tức đọc ra một bài luận tiếng anh một cách hoàn chỉnh!

Nói cách khác, khi hệ thống trả lại trí thông minh của tôi, nó cũng trả lại những kiến ​​thức lẽ ra sẽ thuộc về tôi!

Tôi có thể nhẹ nhàng đỗ vô những trường lớn, thâm chí là Thanh Bắc! 

Tôi không khỏi cười ngây ngô, mũi chua chát, cuối cùng tôi cũng không phải là đồ ngốc nữa!

"Chu Nhược, con đang cười cái gì vậy? Thật là xui xẻo!" Ngoài cửa truyền đến một tiếng quát chói tai, làm tôi giật mình. 

Cha mẹ tôi về rồi. Hôm nay họ đưa em gái tôi đi công viên nước, để tôi ở nhà lau sàn.

[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]

“Sàn nhà vẫn chưa được lau, con làm gì thế?” Mẹ tôi rất không vui.

Nếu là trước đây, chắc tôi đã run lên vì sợ hãi. Suy cho cùng, nỗi sợ cha mẹ đã thành bản năng, bộ não kém cỏi lúc đó của tôi không thể phân tích được đâu là đúng đâu là sai.

Nhưng bây giờ, tôi không sợ, thậm chí tôi còn tức giận.

Loading...