Tôi rất thông minh - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-29 10:46:09
Lượt xem: 202
10
Lễ thành niên của Chu Diệp tất nhiên tôi sẽ tham dự, nhưng trước đó, tôi phải đi đổi vé số.
Tôi đã trúng bốn mươi vạn mà.
Mang theo những giấy tờ cần thiết, tôi một mình đến trung tâm xổ số để đổi thưởng bốn mươi vạn.
Sau khi trừ thuế, tôi nhận được tổng cộng ba mươi hai vạn.
Đối với tôi, đây là một khoản tiền lớn.
Tôi không định về nhà nữa, liền tìm một khách sạn năm sao để ở, tận hưởng cuộc sống một chút.
Tối đó, mẹ tôi gọi điện.
Tôi nhướng mày, bà ta còn quan tâm tới tôi sao?
Vừa nhấc máy, liền nghe mẹ gào lên: "Mày c.h.ế.t ở đâu rồi, việc nhà không ai làm, mau lết về ngay!"
[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]
Lòng tôi lạnh đi ngay lập tức.
Thực ra, trong lòng đã nguội lạnh từ lâu, đáng lý nên đoán ra mẹ không hề quan tâm tôi, chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn một chút hy vọng.
Thật nực cười.
"Con đi du lịch rồi, ngày 24 gặp lại." Tôi dứt khoát cúp máy.
Mẹ tôi gọi vài cuộc nữa, tôi đều không nghe máy.
Bà ta nhắn tin: "Nếu mày không về thì đừng bao giờ về nữa, tao coi như mày c.h.ế.t rồi!"
Được, tôi cũng coi như bà c.h.ế.t rồi!
Những ngày sau đó, tôi bắt đầu kiếm tiền.
Hiện tại thi đại học đã qua, kiếm tiền trở thành việc quan trọng.
Với thân phận và khả năng của tôi, cách kiếm tiền không nhiều, mua vé số cào là cách nhanh nhất.
Tôi lại đi mua, nhưng trúng được số tiền rất nhỏ, thật là lãng phí thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-rat-thong-minh/chuong-10.html.]
Tôi dứt khoát mua vé số thường, xem có trúng được giải năm trăm vạn trong truyền thuyết không.
Kết quả là không trúng năm trăm vạn, nhưng lại trúng được một trăm vạn, làm chấn động cả thành phố.
Điều này cho thấy tài sản cha mẹ tôi mất đã vượt quá một trăm vạn, nhưng chưa đến năm trăm vạn.
Tôi khá hài lòng, sau khi đổi thưởng, tôi trở thành đại gia trăm vạn.
11
Có tiền rồi, tôi chạy đi mua quần áo, trang sức, làm tóc, làm những việc khiến bản thân đẹp hơn.
Có cô gái nào lại không yêu cái đẹp cơ chứ?
Suốt mười ba năm qua, tôi sống không bằng chó, quần áo toàn là đồ em gái không muốn, một đôi giày có thể mang suốt hai năm, đến khi thủng lỗ mới ra lề đường mua đôi mới.
Tôi không có dây chuyền, không có vòng tay, không có bông tai, trong khi em gái tôi có đủ, mỗi món đồ nó đeo đều trên cả vạn tệ.
Khi không đi học, nó đeo trang sức đi chơi, vừa lộng lẫy vừa sang trọng.
Còn tôi thì sao?
Mặt mộc, quần áo cũ kĩ, đi đôi giày cũ, đâu có dáng vẻ nào của con gái đại gia.
Một tuần trời, tôi tiêu xài thoải mái, cứ thấy thích thứ gì là mua thứ đó.
Ngoại hình của tôi thay đổi nhiều đến mức ngay cả bản thân tôi cũng không nhận ra.
Tôi nhuộm tóc, trên người mặc một bộ đồ thời trang, mang giày cao gót, mặt được trang điểm, móng tay được chăm sóc kỹ càng.
Những việc mà nhiều cô gái ở thành phố được làm thường xuyên, cuối cùng tôi cũng đã được làm vào năm mười tám tuổi.
Tôi tự tin bước đi trên đường, tận hưởng những ánh mắt, thậm chí có cả những anh chàng đẹp trai đến xin WeChat của tôi.
Khi bước vào nhà hàng cao cấp, nhân viên phục vụ nhiệt tình đón tiếp. Trước đây tôi chỉ có thể đến những nơi như này làm việc, còn bị người ta xem thường.
Trở về khách sạn, tôi không kìm được mà khóc một trận.
Hóa ra, cuộc sống có thể đẹp đến thế.
Tôi chỉ cần một chút quan tâm thôi là đã thấy cuộc đời tươi đẹp hơn nhiều.