Tôi rất thông minh - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-29 09:12:24
Lượt xem: 90
6
"Cái loại hư hỏng như cô lại là em ruột của tôi, nghĩ thôi đã thấy ghê tởm rồi!" Tôi lắc đầu, trong lòng đầy chán ghét.
[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]
Chu Diệp giận dữ, nhưng con bé không động tay, vì nó luôn nghĩ bản thân thanh nhã cao quý, tự động thủ quá thô tục.
Ngược lại, nó cười một cách âm hiểm: "Chị biết không? Chúng ta sắp chuyển nhà, chuyển đến thành phố tỉnh đấy."
Tôi hoài nghi nhìn nó, tự nhiên nói chuyện này làm gì?
"Cha mẹ đồng ý rồi, chỉ cần tôi thi đậu *985, lập tức sẽ mua biệt thự ở thành phố tỉnh, không sống ở đây nữa."
* Trường 985 là mấy trường đại học hàng đầu bên Trung, như Thanh Hoa Bắc Đại này kia.
"Còn chị, lúc đầu tôi còn định đưa chị đi cùng, dù sao đi nữa chị cũng là chị tôi, nhưng những lời vừa rồi của chị đã tự hủy đi tương lai của mình."
Chu Diệp thương hại nhìn tôi: "Tôi sẽ không để cha mẹ đưa chị đến nhà mới đâu, chúng tôi không cần chị nữa, thi đại học xong thì chị tự đi làm đi, đi học đại học làm gì, phí tiền."
"Nhưng với trí thông minh của chị, đi xin việc cũng không ai dám thuê đâu? Hay chị đi bán thân đi? Một ngày 24 giờ không nghỉ, chắc cũng sẽ kiếm được chút tiền, chơi loại thiểu năng trí tuệ như chị, đàn ông sẽ thấy kích thích hơn."
Bốp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-rat-thong-minh/chuong-6.html.]
Tôi tát mạnh vào mặt nó, chút tình cảm cuối cùng dành cho người em gái này cũng chấm dứt.
Loại em gái nào có thể nói ra những lời như vậy với chị mình?
Trong suốt mười ba năm tôi bị hành hạ, cha mẹ tôi đã nuôi dưỡng con bé như thế nào để giờ nó trở thành con súc sinh như này!
"Mày đánh tao? Mày dám đánh tao?" Chu Diệp vừa giận vừa sốc, không quan tâm đến hình tượng, điên cuồng lao tới.
Nhưng tiếng mở cửa vang lên, cha mẹ đã về rồi.
7
Chu Diệp cố gắng kiềm chế cơn giận, mắt đỏ lên, nước mắt trào ra, chạy tới mách lẻo.
"Cha mẹ, hai người đã trở về rồi, chị ta đánh con!" Nửa mặt của Chu Diệp đỏ bừng, bị tôi đánh không nhẹ.
Cha mẹ thần sắc u ám, vẻ mặt mệt mỏi, nghe Chu Diệp mách lẻo thì càng tức giận.
"Chu Nhược, mày điên rồi sao? Em mày sắp thi đại học rồi, mày lại đánh nó? Nếu nó bị thương thì phải làm sao?" Mẹ tôi gào lên, cầm cây chổi đi tới.
Ba tôi ôm lấy Chu Diệp an ủi, miệng cũng chửi: "Mẹ nó, trạm chuyển phát nhanh bị cháy, trên đường về xe cũng bị lật, tới nhà còn bị mày chọc tức nữa, lập tức xin lỗi em mày cho tao!"