Tôi Sẽ Tán Đổ Anh Ấy - Chương 110
Cập nhật lúc: 2024-09-24 15:34:03
Lượt xem: 39
Lục Chi Ưu nhét xiên đồ ăn vào tay Thẩm Trường An, rồi nhìn ảnh anh chụp cho mình.
"Đẹp quá." Ừ kỹ thuật chụp ok, quan trọng là cô đẹp mọi lúc mọi nơi.
"Hài lòng không?" Thẩm Trường An cười hỏi.
"Có, vô cùng hài lòng."
Lục Chi Ưu kiễng chân hôn một lên mặt Thẩm Trường An.
"Không đủ." Thẩm Trường An cúi đầu nói.
"Không đủ cái gì?" Trong chốc lát Lục Chi Ưu vẫn chưa hiểu gì, ngơ ngác hỏi lại anh.
Kết quả cô vừa ngẩng đầu liền bị Thẩm Trường An hôn.
Thẩm Trường An một tay cầm đồ ăn cho cô, một tay ôm lấy thắt lưng cô.
Sau khi hôn xong lại l.i.ế.m liếm môi, rồi lại ghét bỏ nói.
"Toàn là vị đậu hủ thối."
Lục Chi Ưu đ.ấ.m anh một rồi giật lấy xiên đậu hủ của mình.
"Chê thối thì đừng hôn em."
Nói xong liền xoay người đi tìm món ăn mới, lại bị Thẩm Trường An kéo về hôn thêm một trận.
"Anh giỡn thôi mà, không thối tí nào."
Suốt đoạn đường còn lại, Lục Chi Ưu tay cầm thức ăn, vừa ăn vừa đi dạo, Thẩm Trường An đi theo sau cô phụ trách làm phó nháy cho cô, chụp hình xong còn phải mua đồ ăn cho cô.
Lục Chi Ưu nhìn Thẩm Trường An đang mua mực xiên cho cô ở đằng trước, anh mặc áo sơ mi trắng, quần jeans đen, trên cánh tay còn đang vắt áo khóac màu xanh, một tay cầm ví, tay kia chỉ vào xiên mực nói gì đó với ông chủ.
Lục Chi Ưu lấy điện thoại trong túi ra, chụp cho Thẩm Trường An một tấm "tách".
Cô hài lòng nhìn ảnh chụp của Thẩm Trường An, vì sao chỉ tùy tiện chụp cho anh thôi mà lại có cảm giác đang chụp street style thế.
"Đây, mực xiên của em đây."
Thẩm Trường An cầm xiên mực sải bước đến trước mặt cô, đưa mực xiên cho cô.
Lục Chi Ưu nhìn thấy anh còn cố ý lót một miếng khăn giấy dưới xiên que.
*
Lúc Lục Chi Ưu đi ngang qua quán cơm trộn nồi đá Hàn Quốc thì dừng bước.
"Tụi mình vào ăn cơm trộn đi."
Đối với sức ăn của Lục Chi Ưu, Thẩm Trường An quả thật vượt quá sức tưởng tượng của anh, đúng là thánh ăn chuyển thế mà.
"Đi thôi."
Hai người cùng nhau bước vào, Lục Chi Ưu nhìn thực đơn được dán trên tường.
"Anh ăn gì?" Cô hỏi.
"Cơm trộn đi."
"Em ăn giống anh."
"Ông chủ, cho hai phần cơm trộn."
"Trứng chín không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-se-tan-do-anh-ay/chuong-110.html.]
"Chín 6 phần thôi."
Ngồi chờ cơm ra, Lục Chi Ưu nhìn quanh, ánh mắt cô bỗng nhiên bị cái tường ước nguyện bên cạnh hấp dẫn.
"Anh nhìn kìa, tường ước nguyện." Lục Chi Ưu chọt chọt Thẩm Trường An.
Thẩm Trường An nhìn qua, đúng là tường ước nguyện, trên tường có rất nhiều sticker, mỗi sticker là một điều ước.
Thẩm Trường An cầm lấy một sticker bên cạnh, chọn miếng dán hình trái tim.
"Chúng mình cũng viết một đi."
Thẩm Trường An viết tên mình lên, rồi đưa giấy và bút cho Lục Chi Ưu, Lục Chi Ưu nhận lấy rồi viết tên mình lên, còn không quên vẽ thêm một trái tim ở bên cạnh.
Cô đưa miếng dán cho Thẩm Trường An, anh đứng dậy, lợi dụng ưu thế chiều cao của mình, dán lên chỗ cao nhất.
Không lâu sau, ông chủ bưng tới hai phần cơm trộn.
Nồi được làm bằng gốm, gốm màu đen rất nặng, có thể chịu được nhiệt, giữ nhiệt rất tốt.
Lục Chi Ưu nhìn nồi cơm trộn trước mặt còn đang kêu ra tiếng xèo xèo.
Trên mặt là miếng trứng được làm chín 6 phần, xung quanh còn có giá đỗ, cà rốt, dưa chuột xắt sợi, thịt bò, xà lách, rong biển, cà chua, bên trên còn được rắc tiêu và sốt tương ớt Hàn Quốc.
Thẩm Trường An trộn cơm thật đều, theo động tác trộn cơm của ánh, âm thanh "xèo xèo" vang lên càng lớn, không khí ngập tràn hương thơm.
"Trông ngon quá đi." Lục Chi Ưu nhìn nồi cơm nuốt nước miếng.
Thẩm Trường An nhìn vẻ mặt tham ăn của cô, bỗng nhiên cười cười, rồi đưa phần cơm đã trộn xong cho cô.
"Ăn đi."
Lục Chi Ưu nhận lấy rồi múc một muỗng thật to.
"Ngon quá đi mất!!!"
Lục Chi Ưu múc một muỗng đưa đến bên miệng Thẩm Trường An, anh không do dự mà ăn luôn.
Anh vừa ăn vừa trộn cơm cho mình.
Ngay lúc Lục Chi Ưu đang vùi đầu ăn cơm thì nghe được giọng nói của ông chủ.
"Ể, người đó có phải là Lục Chi Ưu không?"
"Vừa nãy tôi đem cơm ra, thấy giống lắm, nhưng mà tôi cũng không nhìn kỹ, bởi vì cô ấy toàn cúi đầu thôi."
"Chắc không đâu, Lục Chi Ưu sao lại xuất hiện ở đây, chắc là cậu nhìn lầm rồi, nhưng mà cô ấy đến cùng một người đàn ông."
"Tôi không để ý nữa, nhưng mà người đàn ông đó đúng là đẹp trai thật, siêu cấp đẹp luôn, vừa nãy nhìn thoáng qua thôi, đúng là đẹp trai lắm, hơn nữa rất chăm sóc bạn gái."
"Hâm mộ quá ~"
Lục Chi Ưu nở nụ cười.
Hâm mộ đi hâm mộ đi, hâm mộ đi nữa thì cũng là của tôi thôi.
Thẩm Trường An để ý đến động tác rất nhỏ của Lục Chi Ưu, hỏi: "Em cười gì thế?"
Lục Chi Ưu ngẩng đầu nhìn anh, trả lời: "Vừa nãy có hai người bán hàng nói anh đẹp trai, rất hâm mộ em."
"Có thế mà em ăn cơm cũng cười hả?"
"Đúng rồi."
Thẩm Trường An cười khẽ, sờ sờ tóc cô.