Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

TÔI TẬN MẮT CHỨNG KIẾN VỤ ÁN MẠNG KINH HOÀNG - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-22 14:00:58
Lượt xem: 197

Đang lúc tôi mải mê tưởng tượng, người trên bục giảng đột nhiên cao giọng, nhấn mạnh một câu: "Nhất định phải chú ý an toàn, đặc biệt là phụ nữ sống một mình."

Khi nói câu này, tôi cảm nhận được ánh mắt sắc như d.a.o của hắn ta đang dán chặt vào tôi.

Trong khoảnh khắc, toàn thân tôi lạnh toát.

Hắn ta có biết chuyện tôi báo cảnh sát không?

Câu nói vừa rồi, là một lời cảnh cáo sao?

3.

Mấy ngày tiếp theo, tôi không dám ra khỏi nhà, thần kinh lúc nào cũng luôn trong trạng thái căng thẳng, lo sợ bị trả thù.

Nhưng kỳ lạ là, không có chuyện gì xảy ra cả.

Có lẽ tôi đã lo lắng quá mức.

Nhưng tôi không dám đến gần viên cảnh sát đó nữa.

Thay vào đó, tôi bắt đầu chuyển sự chú ý sang người phụ nữ ở tòa nhà đối diện.

Khu chung cư của chúng tôi tuy cũ nhưng bố trí căn hộ rất tốt, giữa ban công và phòng khách có một cửa sổ lớn, đảm bảo luôn ngập tràn ánh sáng tự nhiên.

Người phụ nữ đó rất thích ngồi bên cửa sổ vẽ tranh.

Để tránh bị phát hiện, tôi luôn quan sát cô ta qua một cửa sổ nhỏ bên cạnh cửa sổ lớn.

Cô ta luôn ở một mình trong nhà, cuộc sống khá giống tôi.

Mặc dù chúng tôi không quen biết nhau nhưng cô ta lại khiến tôi cảm thấy gần gũi một cách khó hiểu.

Đó là một cảm giác thật thần kỳ.

Tôi bắt đầu đồng bộ hóa thói quen ăn uống và ngủ nghỉ với cô ta, như thể tôi có một người bạn đồng hành.

Lúc đầu, tôi nghĩ rằng cô ta có thể bị giam cầm nhưng sau vài ngày quan sát, tôi không thấy cô ta có bất kỳ hành động nào là cố gắng trốn thoát.

Quan trọng hơn là người thanh niên sống bên cạnh mà hai ông bà cụ đã nhắc đến, tôi chưa từng gặp lại kể từ đêm hôm đó nữa.

Có người đã biến mất, chẳng lẽ không ai nhận ra sao?

Sự nghi ngờ trong tôi càng lớn hơn.

Thật tuyệt, sáng tác quả là cần cảm hứng. Chất liệu tuyệt vời luôn ẩn giấu trong cuộc sống thường nhật.

Tôi cảm thấy lần này mình lại có thể viết nên một câu chuyện hay.

Thế rồi một tuần trôi qua, cuộc sống yên bình lại bị phá vỡ.

Tống Hoàn tới rồi.

À quên chưa nói với mọi người, anh ta là mối tình đầu của tôi, cũng là biên tập viên cũ của tôi.

Khi tôi mười tám tuổi và còn đang học đại học, anh ta là đàn anh khoa Ngữ văn của tôi, mới tốt nghiệp và làm biên tập viên của một tạp chí.

"Người Cha Mất Tích" là tác phẩm đầu tay của tôi. Trong quá trình sáng tác, anh ta đã cho tôi một số ý kiến nên sau khi hoàn thành tôi cũng tự nhiên gửi bản thảo cho anh ta.

Câu chuyện này không chỉ khiến tôi nổi tiếng mà còn giúp anh ta, một người mới, có chỗ đứng vững chắc trong tòa soạn.

Và rồi, chúng tôi yêu nhau.

Đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.

Tuy nhiên, sau đó, sự nghiệp của anh ta ngày càng phát triển. Chỉ sau bốn năm làm việc anh ta đã thành lập công ty văn hóa của riêng mình.

Còn tôi thì không có thêm tác phẩm nào xuất sắc, dần bị độc giả lãng quên.

Ba tháng trước, chúng tôi chia tay.

Anh ta nói anh ta đã yêu người khác và đó là nữ nhà văn tên Lâm Mộng.

4.

Tống Hoàn tan làm xong mới ghé qua, đến nơi cũng khoảng bảy giờ rưỡi.

Anh ta mặc một bộ vest chỉnh tề, phong thái tao nhã và cao quý, hoàn toàn không hòa hợp với không gian xung quanh tôi.

"Em có đồ quên mang đi." Vừa bước vào, anh ta đã đưa cho tôi một cái hộp giấy.

Tôi nhìn vào trong, toàn là những món quà anh ta đã tặng tôi trước đây, nhưng giờ chúng không còn thuộc về tôi nữa: "Anh có thể vứt đi luôn cũng được."

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Anh ta không nói gì, lặng lẽ đặt hộp giấy xuống đất.

"Còn việc gì nữa không?" Tôi không mời anh ta ngồi, dù sao cũng chẳng có gì để nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-tan-mat-chung-kien-vu-an-mang-kinh-hoang/chuong-2.html.]

Ánh mắt của Tống Hoàn hơi chớp chớp, một lúc lâu sau mới khẽ nói: "Không thể chỉ đơn giản là đến thăm em thôi sao?"

Vô sự không lên điện Tam Bảo*, Những lời như vậy, tôi tuyệt đối không tin. "Cô ta bảo anh đến à?"

(*) Không có chuyện thì chẳng ai tìm đến: nếu ai đó đột nhiên tìm đến bạn, thì chắc chắn họ có việc muốn nhờ vả hay có mục đích cụ thể nào đó, chứ không phải đến chỉ để thăm hỏi hay tán gẫu bình thường.

Anh ta phủ nhận, nhưng rồi cũng đi thẳng vào vấn đề: “Em không thể nhượng bộ một chút, xin lỗi Lâm Mộng được sao? Trước đây em đâu có như vậy...”

Trong lòng tôi cảm thấy đau đớn. Giữa chúng tôi, rốt cuộc là ai đã thay đổi?

Nói ra cũng chẳng ai tin, tôi và Tống Hoàn yêu nhau bảy năm, nhưng chẳng ai biết mối quan hệ của chúng tôi.

Nhưng anh ta và Lâm Mộng mới công khai chuyện tình cảm được ba tháng, mà giờ đã chuẩn bị kết hôn rồi.

Yêu hay không yêu, nhìn là biết ngay.

Trước đây, tôi là một kẻ yêu đương mù quáng.

Tống Hoàn nói, nếu để người khác biết biên tập viên và tác giả có mối quan hệ đặc biệt, sẽ bị nghi ngờ thiên vị.

Không công khai, là vì muốn tốt cho tôi.

Tôi đã tin.

Anh ta còn nói, bản thân là người có tính chiếm hữu rất mạnh, dễ ghen và không thích tôi quá thân thiết với người khác.

Tôi vẫn tin.

Bạn bè dần dần mất liên lạc.

Sau khi tôi tốt nghiệp đại học, anh ta mở công ty và tôi tự nhiên trở thành tác giả ký hợp đồng của anh ta.

Anh ta thuê cho tôi một căn hộ và thỉnh thoảng sẽ đến thăm tôi.

Tôi như một chú chim bị nuôi nhốt, ngoan ngoãn tuân theo mọi sắp xếp của anh ta.

Cho đến ba tháng trước, anh ta nói với tôi rằng, anh ta đã yêu người khác.

Người đó cũng là một tác giả do anh ta nâng đỡ, tên là Lâm Mộng. Cô ta có tài năng thiên bẩm hơn tôi, giờ đã trở thành nhân vật hàng đầu trong giới viết lách.

Dù nhìn thế nào, cũng thấy xứng đôi với anh ta hơn tôi.

Bao nhiêu năm qua, ngoài việc yêu anh ta thì tôi chẳng làm được gì ra hồn.

Giờ đây, tôi đã thua hoàn toàn.

Sau khi chia tay, công ty của anh ta cũng chấm dứt hợp đồng với tôi.

Tôi dự định sẽ tự lực cánh sinh, nhưng không ngờ lại bị cuốn vào vụ bê bối đạo văn.

Câu chuyện đó rõ ràng là tôi đã đăng lên mạng trước, ban đầu nhận được phản hồi khá tốt, nhưng không lâu sau, những bình luận đã bắt đầu thay đổi.

Mọi người đều nói bài viết này, từ ý tưởng đến văn phong, đều là tôi đang bắt chước Lâm Mộng.

Sau đó, lại có người ra làm chứng, nói rằng hôm tôi về công ty ký thủ tục chấm dứt hợp đồng, tôi đã lén xem tác phẩm chưa công bố của Lâm Mộng.

Có trăm miệng cũng không biện bạch được.

"Chỉ cần em chịu công khai xin lỗi và hứa sẽ không quay lại giới viết lách, anh đảm bảo sẽ không ai làm khó em nữa."

Tôi nhìn người trước mặt, từng yêu thương bao nhiêu thì giờ đây lại thất vọng bấy nhiêu.

"Tống Hoàn, rốt cuộc tôi có đạo văn hay không, anh rõ hơn ai hết."

Bị tôi vạch trần thẳng mặt, anh ta không còn giả vờ nữa: "Lý Di, cô đừng có không biết tốt xấu."

"Nếu cô muốn tiền, tôi có thể cho cô, sau này hai chúng ta không còn nợ nần gì nhau."

"Cả hai không còn nợ nần?" Tôi lặp lại bốn chữ đó, trong lòng cười nhạt: "E rằng không được..."

Anh ta dùng đủ mọi cách để ép tôi rút lui, chẳng phải điều đó chứng tỏ sự tồn tại của tôi là một mối đe dọa đối với Lâm Mộng hay sao?

Vậy thì, tôi chỉ cần tập trung viết tốt câu chuyện tiếp theo là đủ rồi.

Lúc này, tôi vẫn chưa nhận ra, mình đã bước vào một con đường nguy hiểm đến mức nào.

5.

Tống Hoàn đã rời đi và chúng tôi chia tay không mấy vui vẻ.

Sự việc này đã làm rối loạn nhịp sống thường nhật của tôi, tôi đã bỏ lỡ bữa tối cùng người bạn ở căn hộ đối diện.

Khi tôi nhìn ra cửa sổ lần nữa, tôi nhận ra cô ấy đã tắm rửa và trang điểm, điều này thật hiếm thấy.

Tôi lập tức nhận ra, tối nay cô ấy sẽ ra ngoài.

Loading...