Tôi Thấy Được Hào Quang Ngôi Sao - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-10-13 18:57:56
Lượt xem: 836
Gần đến khách sạn của đoàn phim, Bạch Yến Từ đột nhiên lên tiếng: "À đúng rồi, công ty mấy hôm trước tìm tôi nói chuyện, bảo định để anh Từ quản lý tôi."
Anh Từ là người đại diện có thâm niên nhất công ty chúng tôi, từng dẫn dắt rất nhiều ngôi sao hạng A.
Thấy tôi không nói gì, Bạch Yến Từ hơi bối rối nói: "Nhưng tôi không đồng ý."
Tôi chỉ cười: "Không sao, em cứ quay xong bộ phim này rồi tính."
Bạch Yến Từ à, vẫn như ngày xưa, không giấu được chuyện gì.
Nếu cậu ta không muốn đổi người đại diện, căn bản sẽ không nói chuyện này ra.
Bây giờ nói với tôi là có ý gì?
Ban ơn? Cảnh cáo?
Tôi nhắn tin dò hỏi anh Từ, không ngờ anh ta nói: "Hả? Không phải Bạch Yến Từ chủ động đề nghị với công ty đổi người đại diện sao? Mấy hôm trước sếp vừa mới nói chuyện với anh."
Tôi bật cười.
Hóa ra không phải, là đang thử tôi đấy à.
Cậu ta tưởng tôi sẽ giống như trước đây, vì tương lai của cậu ta mà có thể nhượng bộ mọi thứ.
-
Hôm sau Bạch Yến Từ vẫn đến phim trường.
Cảnh quay buổi chiều ở bể bơi, vừa chuyển đến đây, tôi đi xác nhận thời gian bấm máy với nhân viên, không ngờ quay lại đã thấy Bạch Yến Từ đang ở dưới bể bơi gào thét kêu cứu.
Đầu óc tôi trống rỗng, gần như không suy nghĩ gì đã nhảy xuống.
Bạch Yến Từ căn bản không biết bơi.
Tôi kéo áo Bạch Yến Từ đi về phía thành bể: "Đừng sợ, có chị ở đây."
Bên cạnh bỗng vang lên một tràng reo hò, nhân viên đoàn phim ùa ra.
Bạch Yến Từ cũng đứng cười toe toét dưới nước như không có chuyện gì xảy ra.
Cậu ta nói: "Tôi đã bảo rồi mà, căn bản không cần nhân viên cứu hộ, nếu tôi xảy ra chuyện, người đại diện của tôi chạy còn nhanh hơn cả nhân viên cứu hộ."
Sở Ân đứng bên bờ nhìn tôi, không nhịn được cười: "Kiều lão sư đối xử với Yến Từ thật tốt, nhưng mà cô còn chưa biết đúng không, cậu ấy đã học bơi rồi, tôi dạy đấy."
Tôi đứng ngây người dưới nước.
Áo sơ mi ướt sũng dính vào người, tóc tai rối bời, trông thảm hại như một chú hề.
Trong lòng như có một sợi dây nào đó đứt hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-thay-duoc-hao-quang-ngoi-sao/chuong-2.html.]
Tôi im lặng dùng tay che ngực, không nói một lời đi về phía thành bể, phía sau Bạch Yến Từ vẫn đang gọi tôi: "Chị không giận chứ?"
Tôi không dừng bước, chịu đựng ánh mắt kỳ lạ của mọi người đi đến phòng nghỉ.
Sau đó gọi điện cho sếp, giọng điệu bình tĩnh hơn tôi tưởng: "Tổng giám đốc Hứa, đổi người đại diện cho Bạch Yến Từ đi, anh Từ rất tốt, tôi đồng ý."
Sếp nhanh chóng đồng ý: "Cô có thể nghĩ thông suốt tôi rất mừng, công ty còn có vài người mới không tệ, cô chọn xem muốn dẫn dắt ai?"
Qua lớp kính phòng nghỉ, tôi nhìn thấy Bạch Yến Từ đang ngồi bên bể bơi trò chuyện với Sở Ân, cậu ta quấn khăn tắm, có vẻ hơi bồn chồn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía tôi rời đi.
Còn trong mắt tôi, vào khoảnh khắc tôi nói muốn đổi người đại diện, ánh sáng trên đỉnh đầu cậu ta đã mờ đi một chút bằng mắt thường cũng có thể thấy được.
Ánh sao của Sở Ân bên cạnh cậu ta cũng rất yếu ớt.
Không ai biết, tôi thực sự có thể nhìn thấy ánh sao của nghệ sĩ.
Con đường sự nghiệp có hanh thông hay không cơ bản phụ thuộc vào năng lực và cơ hội của bản thân nghệ sĩ nhưng đôi khi một lựa chọn nhỏ cũng có thể gây ra hiệu ứng cánh bướm.
Lần đầu tiên gặp Bạch Yến Từ, cậu ta vẫn đang hát rong trên đường phố, tôi nhìn thấy ánh sáng le lói trên đỉnh đầu cậu ta, liền chỉ cho cậu ta một con đường sáng: "Tôi thấy cậu đẹp trai như vậy, mắt cũng đẹp nữa, nếu cậu đi đóng phim tôi nhất định sẽ xem."
Cậu ta nói nghệ sĩ đều có người đại diện, vậy là tôi trở thành người đại diện của cậu ta.
Cùng cậu ta đi từ đáy vực lên đỉnh cao.
Tôi cứ tưởng con đường ngôi sao của cậu ta dựa vào chính bản thân mình, mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra, thì ra ánh sao cũng có thể mờ đi, con đường ngôi sao cũng có thể đứt đoạn.
Có thể đi được bao xa còn phụ thuộc vào tôi.
Tôi mỉm cười: "Không cần đâu tổng giám đốc Hứa, tôi xin nghỉ việc."
Trên đời này có biết bao nhiêu nghệ sĩ tiềm năng, chỉ lăng xê một người là trò trẻ con mới làm.
Còn tôi, tôi muốn tất cả.
-
Tôi cầm đồ đi ra khỏi phòng nghỉ, Tiểu Viên đứng ở cửa như vừa nghe thấy gì đó: "Chị Kiều... Chị muốn đi sao? Vậy Bạch lão sư biết chưa?"
Tôi liếc nhìn về phía bể bơi, nhún vai: "Cậu ta cầu còn không được ấy."
Nói xong tôi sải bước rời đi, xe đậu ở bãi đỗ tầng 1, phải vào xe mới thay đồ được.
Tôi bước nhanh về phía thang máy, chỉ biết cầu nguyện lúc này không có ai.
‘Ting’ một tiếng.
Trong thang máy có một người đàn ông, anh ta có đôi lông mày sắc lạnh, trông hơi bất cần.
Nhìn thấy bộ dạng của tôi, anh ta hơi sững người, lùi sang một bên.
Tôi quen anh ta, là diễn viên được mời đến đóng vai khách mời trong bộ phim này, Phó Nguyên An.