Tôi Thay Vợ Mang Thai - Phần 10
Cập nhật lúc: 2024-09-18 09:40:39
Lượt xem: 430
12
Tôi thực sự không thể tin nổi mình lại có người mẹ như thế!!!
Tức quá, tôi đập luôn cái nồi. Không ăn nữa!
Nhưng, đập nồi thì hả dạ được một lúc, còn bụng đói thì khó chịu cả ngày.
Đang trong thời kỳ cho con bú, tôi đói rất nhanh, chưa đầy một lúc sau đã cảm thấy cồn cào.
Nghĩ ngợi một lúc, tôi quyết định lục tủ lạnh kiếm gì đó ăn.
Nhưng không ngờ, tủ lạnh trước kia đầy ắp đồ ăn giờ lại trống trơn!
Thôi thì, cao thủ có chiêu của cao thủ. Tôi đặt đồ ăn ngoài cho xong!
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Khi tôi đang cho con b.ú thì điện thoại báo đồ ăn đã đến.
Cho bé b.ú xong, tôi ra cửa, nhưng không thấy gì cả.
Tôi nhắn tin hỏi anh shipper: "Đồ ăn đâu?"
Anh shipper trả lời: "Tôi đã giao rồi, một bà lão nhận."
Cái gì?!
Mẹ tôi lấy đồ ăn rồi?!
Tôi lùng sục quanh nhà ba vòng, cuối cùng phát hiện ra suất ăn của tôi nằm trong thùng rác ở bếp.
Bao bì bị xé nát, tất cả đổ vào thùng rác.
Tôi đói đến mức hoa mắt, thực sự đói không chịu nổi nữa.
Nhưng đồ ăn thì nằm trong thùng rác, không thể nào ăn lại được.
Trong một khoảnh khắc, tôi thậm chí còn nghĩ đến việc dùng tay lôi đồ ăn từ thùng rác lên ăn!
Khi nhận ra suy nghĩ đó, tôi chợt sụp đổ hoàn toàn.
Nước mắt rơi xuống không ngừng, như chuỗi ngọc bị đứt đoạn.
Một cảm giác tuyệt vọng không rõ nguồn cơn xâm chiếm tôi...
Tôi đã tự hào sống hơn hai mươi năm, chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như thế này.
Cả sự tự trọng của tôi cũng bị nghiền nát, mài mòn đến cạn kiệt.
Tôi cảm thấy nhục nhã vì điều đó.
Tôi khóc dữ dội, khiến vết mổ ở bụng đau nhói, càng đau tôi lại càng khóc lớn hơn.
Đau quá, khổ quá, mệt mỏi quá...
Cuối cùng, tôi uống hết phần cháo kê còn lại.
Mẹ tôi đứng ở cửa bếp, nhìn tôi ăn xong rồi buông một câu:
"Từ giờ chỉ có cháo kê, không ăn thì ra mà hít gió Tây Bắc!"
Tại sao?
Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-thay-vo-mang-thai/phan-10.html.]
Tôi đứng ngây tại chỗ, không thể hiểu nổi.
13
Không ngờ rằng, hôm qua chỉ là khởi đầu, cơn ác mộng thực sự mới bắt đầu.
Sáng hôm sau, khi Kỳ Kỳ vừa thức dậy đã khóc toáng lên, tôi kiểm tra thì bé đã ị!
Trời ơi, phải làm sao bây giờ?
À đúng rồi, tôi nhớ, Trình Tâm thường bế bé vào nhà tắm để rửa!
Tôi vội vàng chạy vào nhà tắm, nhưng phát hiện nước từ vòi sen lạnh như băng, để mãi cũng không có nước nóng.
Lạ thật, sao lại thế này?
Tôi nhìn quanh, mắt phát hiện ra ổ cắm của bình nước nóng đã bị rút ra!
Ai là người làm chuyện này thì không cần nói cũng hiểu.
Ngoài việc thấy thật nực cười, tôi còn nghĩ, rút phích cắm này ra thì cũng chẳng làm khó được tôi là bao.
Nhưng ngay giây sau, tôi đã hiểu rõ.
Phích cắm điện ở quá cao, Trình Tâm vốn không cao lắm, cộng thêm vết mổ làm tôi chẳng thể nào tự mình cắm lại mà không cần đến sự trợ giúp!
Nếu tìm ghế... tôi sẽ phải trèo lên đó...
Chỉ nghĩ thôi đã thấy đau rồi.
Tiếng khóc của Kỳ Kỳ vang lên, nhắc nhở tôi rằng bé không thể thiếu nước ấm được!
Cắn răng, tôi từ từ kéo ghế đến, cuối cùng cũng cố gắng cắm lại phích điện.
Cuối cùng nước nóng đã có, tôi cẩn thận bế Kỳ Kỳ bé bỏng, mềm mại lên, nhớ lại những gì đã thấy Trình Tâm làm, tôi từ từ dọn dẹp cho bé.
Trong suốt quá trình, tôi không dám thở mạnh, sợ chỉ cần dùng một chút lực cũng sẽ làm đau bé.
Sau khi xong xuôi, tôi cho bé b.ú sữa và bé lại chìm vào giấc ngủ.
Ngồi bên cạnh bé, tôi mới nhận ra mình đã đổ mồ hôi ướt đẫm.
Thì ra, việc làm mẹ không phải bẩm sinh mà có, mà là từng chút từng chút học hỏi mà thành.
À, còn một việc chưa làm!
Tôi tìm chìa khóa nhà vệ sinh trong phòng ngủ, sau đó khóa cửa lại luôn.
Phủi phủi bụi trên tay, lần này xem bà còn làm được trò gì nữa!
Tối hôm đó, tôi định pha sữa bột cho Kỳ Kỳ nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy sữa đâu.
Kỳ lạ thật, rõ ràng trước đó tôi đã để trong tủ cơ mà?
Chợt nảy ra một ý, tôi chạy ra gõ cửa phòng của mẹ:
"Sữa đâu rồi mẹ?"
"Bỏ rồi!"
Cái gì?!
Tôi! Thề! Chết!
Bà ấy thật sự làm gì cũng dám!