TÔI THỂ HIỆN TÀI NĂNG TRONG CHƯƠNG GIẢI TRÍ - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-28 05:49:10
Lượt xem: 137
Tôi kinh ngạc nhìn Tư Trình.
Thì ra anh ta cũng là một tiểu đạo sĩ.
Đôi mắt âm dương của An Nhiên chỉ là giả, lúc này Tư Trình đã đoán được.
Nhìn thấy mọi người xung quanh đều bị Tư Trình làm d.a.o động, sắc mặt hắn nhất thời trở nên lạnh lùng.
"Thật xin lỗi, lúc này chúng tôi không thể tin tưởng bất cứ ai. Tất nhiên, chúng tôi sẽ không làm hại đồng loại của mình. Nếu các người không thẹn với lương tâm của mình hãy để chúng tôi đưa các người vào phòng để đảm bảo các người sẽ không làm chúng tôi tổn thương."
Tư Trình nghĩ nghĩ, sau khi nghĩ xong, anh quay lại hỏi ý kiến của tôi.
Tôi nhún vai: “Tôi không có vấn đề gì, thanh giả tự thanh thôi.”
Rốt cuộc tôi cũng không thể giải thích rõ ràng cho họ được việc tôi không có bóng.
Cũng không thể nói cho họ là tôi không phải q. u. ỷ mà tôi là q. u. ỷ sai
Mà An Nhiên mà các người tin tưởng mới là q. u. ỷ, là một con q. u. ỷ đói trong số những con q. u. ỷ, chuyên ăn hồn phách.
Tôi cười khúc khích.
"Sau này các người đừng gõ cửa cầu cứu tôi nha.”
14.
Tôi và Tư Trình đều bị nhốt vào phòng ở đại sảnh tầng một.
Căn phòng này lẽ ra ban đầu là phòng dữ liệu của bệnh viện.
Họ đeo xích vào chúng tôi, nhốt cả hai chúng tôi vào đó.
Tôi nhìn ánh trăng trên bầu trời, ước chừng đã là 12 giờ đêm.
12 giờ đêm là lúc âm khí nặng nề nhất.
Tất cả những oan hồn q. u. ỷ quái ẩn náu trong ngày sẽ lộ ra và di chuyển khắp nơi.
Năm người bên ngoài đó có lẽ không biết họ sắp phải trải qua chuyện gì.
Tư Trình vào phòng, một lúc sau không ngừng lục lọi khắp nơi.
Xung quanh lúc này không còn ai nữa, tôi nói chuyện cũng không kiêng kị: "Sao anh cứ giúp tôi mãi thế?"
Tư Trình sửng sốt một lúc, không quay đầu lại nói: "Tôi không có giúp cô."
Tôi vuốt cằm đánh giá anh ta.
"Anh nói anh có mắt tâm linh, hẳn là đã nhìn thấy từ lâu rồi. Tôi không phải người sống."
Tư Trình nghe được lời của tôi, cũng không có chút kinh ngạc nào, giống như đã biết từ lâu rồi.
"Trong người cô không có oán hận, cho dù cô là q. u. ỷ, cũng không phải là q. u. ỷ xấu."
Người đàn ông này có chút thú vị.
Tôi nhướng mày, ngáp dài lặng lẽ đếm thời gian.
“Tổ tiết mục cố ý mất liên lạc, chắc chỉ là để xem khách khứa chúng ta ch . é. m g.i. ết lẫn nhau, thỏa mãn dục vọng g. i. ết chóc. Nếu năm người ngoài cửa không có bất ngờ gì xảy ra, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ bị An Nhiên xử lý.”
Tư Trình nhướng mày cuối cùng quay lại nhìn tôi.
“Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Tôi nhìn anh ta, chậm rãi rút ra Nứt Hồn Câu từ phía sau, đặt trước mặt anh ta.
"Tôi ngả bài, tôi là q. u. ỷ sai đến từ địa phủ, tôi chịu trách nhiệm chính cho cuộc bạo động của lệ q. u. ỷ lần này. Tôi nghĩ anh có thân phận đặc biệt, anh đến đây cũng vì điều tra chuyện này sao?”
Tư Trình kinh ngạc một lát rồi bình tĩnh lại.
"Đúng vậy, chương trình này lấy tiêu đề là khám phá tâm linh, nhưng tôi phát hiện có một số vấn đề về khoảng thời gian phát sóng của đài truyền hình.
Có vẻ như nó không dành cho người bình thường xem mà là dành cho những cô hồn dã q. u. ỷ, những bình luận của phát sóng trực tiếp mà chúng ta đã thấy nó không đến từ khán giả còn sống."
"Đem những gì anh biết kêt hết cho tôi nghe."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-the-hien-tai-nang-trong-chuong-giai-tri/chuong-8.html.]
Tư Trình tiếp tục.
"Mà lần này nhóm chương trình đã chọn bệnh viện tâm thần này, nơi đã xảy ra một thảm kịch lớn hơn 20 năm trước, hàng trăm người bị ch. ế. t chỉ sau một đêm, đây là một nghĩa địa lớn. Đồng thời đây cũng là nơi giao nhau giữa dương gian và địa phủ. Có lẽ nhóm chương trình đã chọn nơi này để giải phóng những oan hồn lệ q. u. ỷ đã c.h.ế.t ở đây.
“Mà muốn giải trừ phong ấn của bệnh viện này, cần thiết phải có người sống hiến tế, vừa hay bảy người chúng ta đều có bát tự thuần âm, nên họ muốn dùng mạng sống của chúng ta để mở ra nơi này và kết nối tất cả các lối đi giữa địa ngục và dương gian.”
Tôi vỗ tay.
Tư Trình, một người bình thường lại biết những điều mà tôi không biết.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Diêm Vương quả là tâm tư sâu xa, không giao cho tôi bất kỳ nhiệm vụ dễ dàng nào.
Đây là cố gắng lừa tôi vào cái ch. ế. t.
Không có gì ngạc nhiên khi tôi được tặng một chiếc điện thoại thông linh.
15.
“Bây giờ anh muốn làm gì?”
Tôi dự định hợp tác với Tư Trình.
Mặc dù việc lôi kéo một người phàm như anh ta là trái đạo đức, nhưng tôi nghĩ anh ta là một người có triển vọng tốt.
"Niêm phong khe hở để không thể thông suốt giữa địa ngục và nhân gian. Chỉ bằng cách này, mới có thể cứu được nhiều người hơn."
"Nếu cô là q. u. ỷ sai của địa phủ, hy vọng cô có thể liên lạc với người của địa phủ cùng nhau phong ấn."
"Không thành vấn đề, chuyện này giao cho tôi."
Chuyện này không thành vấn đề, vốn dĩ cũng là trách nhiệm của địa phủ.
Khi chúng tôi đang nói chuyện, một tiếng hét chói tai đột nhiên vang lên từ bên ngoài.
Tôi và Tư Trình nhìn nhau.
"An Nhiên đã bắt đầu ra tay, cô bị một con q. u. ỷ đói chiếm hữu, hơn nữa ở đây âm khí rất mạnh, q. u. ỷ đói đã bắt đầu khống chế cô, chỉ sợ bên ngoài mọi người sẽ bị cô hạ độc thủ."
Tất nhiên Tư Trình cũng biết, nhưng vào lúc này anh ta muốn tìm lối đi.
Anh ta xem bói cho thấy vị trí của lối đi là ở đây.
Nhưng không hiểu sao vẫn không tìm thấy nó.
Không còn cách nào khác nên tôi phải hành động.
Tôi nghĩ ngợi rồi lấy chiếc điện thoại thông linh mà Diêm Vương đưa cho tôi ném cho Tư Trình.
"Thử chụp ảnh bằng cái này xem. Cái này có thể phát hiện âm khí, sẽ có ích cho anh."
Tôi cầm chiếc Nứt Hồn Câu và đập vỡ kính trong phòng, sau đó trực tiếp nhảy ra ngoài.
Mọi người trong đại sảnh bên ngoài giờ đều đã rơi vào tay An Nhiên.
Đôi mắt An Nhiên đỏ hoe, cơ thể vốn gầy gò của cô giờ đã hoàn toàn bị bao phủ bởi hắc khí.
Một con q. u. ỷ đói khổng lồ xuất hiện phía sau cô, ăn hồn phách của những người xung quanh.
Tôi thở dài khi nhìn thấy điều này.
"Đã nói các người sẽ cầu xin tôi, nhưng không ai tin, thôi, tôi coi như đang chuyện tốt vậy."
Vừa nói tôi vừa lao tới với Nứt Hồn Câu, nhắm thẳng vào con q. u. ỷ đói khổng lồ đánh mạnh.
Kết quả, bàn tay của q. u. ỷ đói biến thành móng vuốt q. u. ỷ quái, trực tiếp nắm lấy chiếc Nứt Hồn Câu của tôi.
An Nhiên nhìn tôi cười nham hiểm.
"Thật là oan gia ngõ hẹp , không ngờ lại gặp được cô, Uông Khánh Ngư, năm đó tôi không g.i.ế.c cô, thật là tiếc nuối."
Tôi lạnh lùng nhìn An Nhiên.
Tôi nhớ người bạn cùng lớp thời trung học trước khi cô ấy nhảy khỏi tòa nhà.
Cô ấy bảo tôi lên sân thượng.
An Nhiên nói với cô có một lệ q. u. ỷ đang ám cô ấy, nếu muốn thoát khỏi con lệ q. u. ỷ đó, cô phải sống sót trong hoàn cảnh tuyệt vọng để có được những cơ hội mới.