Tôi Và Đối Thủ Song Hướng Bệnh Kiều - Chương 8.2-9.1
Cập nhật lúc: 2024-09-09 22:34:03
Lượt xem: 1,558
Mặt mày Thẩm Húc khó coi, trừng mắt nhìn tôi, n.g.ự.c phập phồng, định mở miệng cãi lại, nhưng bị bố lên tiếng ngăn lại: "Đừng nói nữa."
Thẩm Húc căm hận nhìn tôi, tôi lười để ý đến hắn.
"A Lê, con chuẩn bị một chút, tháng sau đến chi nhánh công ty ở Hải Thành báo cáo."
Tôi sững người một lúc, hỏi: "Sao ạ?"
Bố không lặp lại, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.
Tôi chất vấn ông: "Con giành được dự án Khu phố cổ, bố không thăng chức cho con mà còn đày con đến chi nhánh, muốn gạt con ra rìa?"
Tôi liều mạng giành được dự án Khu phố cổ, nghĩ rằng như vậy vị trí người thừa kế của tôi sẽ vững chắc, kết quả ông ta lại muốn gạt tôi ra rìa.
Vẻ mặt Văn Nhàn thoáng qua một tia đắc ý khó nhận ra, bị tôi thu hết vào mắt.
Tôi tiếp tục bức hỏi: "Bố định gạt con ra rìa, dọn đường cho thằng con riêng vô dụng, bất tài của bố sao?"
Thẩm Húc đập bàn đứng dậy: "Chị nói ai vô dụng bất tài? Chị là người giỏi nhất đấy à?"
Tôi liếc nhìn hắn, vẻ mặt thoáng qua một tia chế giễu: "Chỉ cần là bộ phận do cậu phụ trách, dưới sự lãnh đạo của cậu chắc chắn sẽ liên tục thua lỗ, không phải cậu vô dụng thì là gì? Chị mắng cậu còn mắng sai à? Chị có thể mắng mày bằng những lời lẽ tục tĩu hơn, chị dám mắng, cậu dám nghe không?"
Bố tôi đập bàn: "Đủ rồi!"
Ông nhìn tôi, ánh mắt đầy xa cách và lạnh lùng: "Bố đã nói với con rồi, dù con có cố gắng thế nào, Thẩm thị cũng sẽ không thuộc về con."
Lòng tôi dâng lên một sự chua xót, tôi hỏi ông: "Con vì công ty mà liều mạng, con uống rượu trên bàn tiệc đến mức xuất huyết dạ dày, con thức đêm tăng ca, giành được hết dự án này đến dự án khác cho công ty, hiệu quả của công ty dưới sự quản lý của con tăng lên gấp bội, nhưng cuối cùng tất cả đều là để làm áo cưới cho thằng con riêng của bố?"
Bố không nói, lặng lẽ nhìn tôi, nhưng lúc này im lặng đã là câu trả lời.
Khóe miệng Thẩm Húc nhếch lên một nụ cười chiến thắng, ánh mắt nhìn tôi đầy đắc ý.
Lúc này Thẩm Húc cũng không giả vờ nữa: "Chị cứ nói em là con riêng thì sao? Cuối cùng chẳng phải tất cả những nỗ lực của chị đều thuộc về em sao?"
Tôi đứng dậy, mặt không cảm xúc bưng đĩa thức ăn gần nhất trước mặt lên, đập mạnh xuống giữa bàn.
Đĩa sứ vỡ tan tành, mảnh vỡ văng tung tóe trên bàn, những mảnh vỡ b.ắ.n lên làm Thẩm Húc bị thương ở mặt.
Văn Nhàn hét lên rồi chạy đến chỗ Thẩm Húc, hét vào mặt tôi: "Nó là em trai con! Sao con có thể làm nó bị thương như vậy?"
Bố cũng trừng mắt nhìn tôi: "Hỗn láo!"
Tôi cầm lấy chén trà ném mạnh vào Văn Nhàn, chén trà trúng trán bà ta, m.á.u từ trán bà ta từ từ chảy xuống, bà ta ôm trán kêu la thảm thiết.
Tôi thở ra một hơi, sảng khoái.
Bố đứng dậy, tức giận chỉ vào tôi: "Con... con..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-va-doi-thu-song-huong-benh-kieu/chuong-8-2-9-1.html.]
Tôi chỉ vào mũi Văn Nhàn mà mắng:
"Mụ đàn bà tiểu tam trơ trẽn, cướp chồng người khác, vất vả lắm mới mang thai được, sinh ra một đứa con hoang, thật sự tưởng bà có thể dựa vào con mà được cưng chiều?
"Chỉ cần tôi còn sống một ngày, thì đến lượt loại đàn bà đê tiện như bà hét vào mặt tôi à."
Tôi quay đầu nhìn bố, người đang bị khí thế của tôi dọa đến mức im bặt, lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu con không có được thứ con muốn, con sẽ thiêu sống cả ba người các người xuống địa ngục."
9
Ra khỏi nhà cũ, tôi lái xe lòng vòng, đầu óc có chút rối bời, tôi dừng xe bên đường, mở phần mềm giám sát.
Trong video không có bóng dáng của Lục Hằng Tri, tôi xem báo cáo hành tung của người được phái đi theo dõi anh ta.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Hiện tại anh đang đi bàn công việc với người khác ở bên ngoài.
Thật đáng tiếc, mỗi lần nhìn thấy anh trong camera đều khiến tôi bình tĩnh lại một cách kỳ diệu.
Tôi lái xe đến bờ biển, sau khi xuống xe, tôi hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Nếu Thẩm Húc là người có bản lĩnh thật sự, tôi thua cậu ta cũng không oan, tôi sẽ bình tĩnh chấp nhận.
Nhưng chỉ vì cậu ta là đàn ông, hơn tôi một cái ấy, mà bắt tôi dâng hết thành quả mình vất vả lắm mới có được cho cậu ta, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy?
Đến lúc tôi nghĩ ra kế sách thì trời đã tối đen, trên mặt đất la liệt đầu lọc thuốc lá.
Tôi đạp ga đến quán bar, tối nay nếu không uống một chút thì chắc chắn sẽ không ngủ được.
Người pha chế rót cho tôi một ly theo yêu cầu của tôi.
Tôi bực bội gõ ngón tay lên bàn, nốc cạn ly rượu, giơ tay gọi thêm hai ly nữa.
Bên cạnh vang lên một giọng nam trầm thấp: "Cho tôi một ly giống của quý cô này."
Tôi lơ đãng quay đầu lại, Lục Hằng Tri nhìn tôi bằng ánh mắt trầm tĩnh, khóe miệng từ từ nở một nụ cười.
"Sao anh lại ở đây?"
"Em không trả lời tin nhắn, nên anh đến đây thử vận may."
Tôi nhướng mày: "Vậy vận may của anh cũng khá đấy."
Lục Hằng Tri nhấp một ngụm rượu: "Sao em không trả lời tin nhắn?"
Tôi qua loa đáp: "Điện thoại hết pin."
Áo sơ mi của Lục Hằng Tri cài đến tận cúc trên cùng, quả nhiên là dáng vẻ của một tổng tài bá đạo, cấm dục, nếu tôi chưa xem nhiều màn kịch hay như vậy, tôi đã bị vẻ ngoài này của anh lừa rồi.