Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 140: Hút dương khí

Cập nhật lúc: 2024-08-30 18:35:34
Lượt xem: 164

Gương mặt Trình Dao Dao nổi lên hai mảnh ửng đỏ, giống như uống say mềm mại đổ vài trong n.g.ự.c Tạ Ba. Ý thức của cô hỗn loạn, bên trong n.g.ự.c nóng hổi như muốn nướng chín cô, cả người từ trong ra ngoài mềm nhũn không nói lên lời.

Trong hư ảo, cô lại nhìn thấy cánh hoa sen kia. Cánh hoa sen lay động, phiến lá bởi vì thiếu nước mà cuộn lại một chút. Khát vọng sốt ruột của cánh sen truyền tới trên người Trình Dao Dao, cô lẩm bẩm cọ về phía trước: “Khát…”

Tiếng nói lạnh lẽo ngay bên tai, lộ ra lúng túng, còn vô cùng khàn khàn: “Cô sao rồi?”

“Khát… Khát…” Trình Dao Dao bị một trận cháy bỏng kí©h thí©ɧ co người lên, theo bản năng tới gần ôm cái lưng ấm áp, l*иg n.g.ự.c rộng lớn, mang theo chút hương vị cô cảm thấy dễ ngửi. Nhiệt độ cách vải vóc truyền đến, trong người Trình Dao Dao khô nóng được làm dịu trong chốc lát.

 

Tạ Ba đỡ cô tựa vào thân cây ven đường, nửa quỳ trước mặt cô, đôi mắt hẹp dài nhìn kỹ cô: “Cô không thoải mái, tôi đưa cô về.”

“Không…” Trong đầu Trình Dao Dao rối bời, chỉ là theo bản năng lắc đầu: “Không về…”

Cô vô thức sờ vòng eo mình, cảm xúc nóng hổi trên bàn tay lớn của Tạ Ba còn lưu lại.

Tạ Ba chú ý tới động tác của Trình Dao Dao, bên tai lập tức nong hổi, hắn muốn giải thích mình không phải cố ý chạm cô, cánh môi hơi há ra, lại không giải thích nên lời.

Trong thân thể mềm nhũn cháy bỏng liên tiếp xông vào, Trình Dao Dao cắn môi, phát ra tiếng hừ khó nhịn, bên trên da thịt trắng mịn đầy mồ hôi. Cô thậm chí quên mất mình vừa rồi nói ra lời hùng hồn, khóc thút thít gọi Tạ Ba: “Anh Tạ Ba, khó chịu…”

Thanh âm mềm mại giống mèo nhỏ gọi mình, Tạ Ba hít một hơi thật sâu, ổn định tâm thần, dịu dàng nói: “Cô khó chịu chỗ nào? Có phải phát sốt rồi không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-140-hut-duong-khi.html.]

 

Gương mặt Trình Dao Dao đỏ không giống bình thường, đôi mắt hoa đào m.ô.n.g lung sương mù, thất thần nhìn hắn.

Tạ Ba nói một tiếng đắc tội, tay lớn nhẹ nhàng sờ trán Trình Dao Dao. Khi da thịt chạm nhau trong nháy mắt, cháy bỏng lập tức biến mất, khong đợi Trình Dao Dao kịp phản ứng, Tạ Ba rút tay lại.

Nhiệt độ người cô rất bình thường, vết thương trên gương mặt cũng giảm bớt, không giống triệu chứng nhiễm trùng. Nhưng…

Ánh mắt Trình Dao Dao lúc này như say, gương mặt đỏ làm người nhìn một chút liền hoàng hốt, mềm nhũn tựa vào thân cây, một bộ dáng muốn người thương. Tạ Ba nhìn thoáng qua giống như bị bỏng vội dời mắt đi chỗ khác, Trình Dao Dao như vậy… Không có cách nào trở về.

Hắn cũng không muốn người khác trông thấy dáng vẻ bây giờ của Trình Dao Dao.

Trên đường nhỏ thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, bộ dáng Trình Dao Dao như vậy tuyệt đối không thể để người ta nhìn thấy. Chính hắn không quan trọng, nhưng thanh danh của Trình Dao Dao không được có nửa điểm sai lầm.

 

Tạ Ba nhìn thân hình mềm nhũn cuộn lên người mình, cúi đầu nói với cô: “Đứng dậy, tôi dẫn cô đi đến cạnh bờ suối rửa mặt.”

Tất cả mọi thứ Trình Dao Dao nghe thấy đều mơ màng, lắc lư không ổn định. Cô nghe thấy Tạ Ba nói mấy câu mơ hồ với mình, mập mờ nỉ non vài câu, nhưng mình cũng không nghe biết đang nói gì.

Sau đó thân thể chợt nhẹ, được ôm ngang lên. L*иg n.g.ự.c Tạ Ba rộng lớn, cánh tay rắn chắc có lực, đi vừa nhanh vừa ổn. Chỉ là bên tai truyền đến nhịp tim như sấm của hắn, rất ồn ào.

Trình Dao Dao mệt mỏi lệch đầu trên vai Tạ Ba, trên người Tạ Ba đổ chút mồ hôi, mang theo mùi hương cây cỏ đặc biệt của hắn, hương vị nhẹ nhàng, dễ chịu truyền đến, làm chỗ khô nóng trong lòng cô càng rõ ràng.

Loading...