Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 156: Em muốn hôn anh
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:57:56
Lượt xem: 157
“Tôi nghĩ dáng vẻ em không mặc quần áo, cả đêm muốn. Em hài lòng sao? Còn muốn vào nhà tôi ở không?”
Từng câu long trời lở đất, đạp vào đầu Trình Dao Dao choáng váng, hơi thở mạnh mẽ trên người Tạ Tam thừa dịp xâm nhập vào giác quan của Trình Dao Dao.
Tạ Tam ở trước mặt cô vẫn luôn im lặng làm theo lời cô, lúc Trình Dao Dao bắt nạt hắn, nhiều lắm là dùng đôi mắt giống dã thú kia nhìn cô. Dần dần, Trình Dao Dao quên đi sợ hãi, coi hắn giống con cún lớn có tính tình tốt, bắt nạt hắn.
Lúc này bị Tạ Tam đè trên thân cây, bị hắn phóng thích khí lực nguy hiểm áp chế, Trình Dao Dao ngay cả sợ hãi cũng quên, chỉ mở to đôi mắt hoa đào kinh ngạc nhìn Tạ Tam, phía sau lưng kề sát kề sát thân cây thô ráp, da thịt non mềm bị mài đau nhức.
Xung quanh vắng lặng, buổi chiều trong đồng ruộng tràn nhập thực vật bị mặt trời hong khô, giống như chỉ cần vừa chạm vào liền cháy. Nơi xa ve kêu một trận cao hơn một trận, ồn ào bên tai, làm mồ hôi và sức chịu đựng bốc lên hầu như không còn.
Cùng lúc đó bị làm cho hao mòn hầu như không còn, còn có dũng khí của Trình Dao Dao. Cô giống như một con mèo con bị ép vào nơi hẻo lánh, thấy rõ tình thế — đối thủ mạnh hơn cô nhiều.
“Anh… Anh dám!” Mèo nhỏ giơ móng nhỏ không có chút lực sát thương nào tuyên chiến, ánh mắt cô như say như mê, không biết xấu hổ nhiều hơn hay buồn bực nhiều hơn: “Không cho phép anh nghĩ, không cho phép!”
“tôi là đàn ông.” Đôi mét hẹp dài của Tạ Tam liên tục nhìn đôi mắt cùng đôi môi của Trình Dao Dao, không che giấu chút nào: “Em có biết đàn ông sẽ nghĩ như thế nào về em không?”
“Tạ Tam…” Trình Dao Dao ngừng thở, cố gắng chống cự lại hơi thở trên người Tạ Tam làm cô theo bản năng muốn leo lên. Cô mềm mại kêu hắn, có ý bày tỏ yếu ớt, Tạ Tam đọc hiểu: “Cô không cho hắn nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-156-em-muon-hon-anh.html.]
Tạ Tam không buông tha cô, ép hỏi: “Em vào ở nhà của tôi, hàng đêm ngủ sát vách phòng của tôi, em không sợ?”
Hơi thở trên người Tạ Tam nóng hổi, một chỗ da thịt chạm vào nhau chui vào trong thân thể Trình Dao Dao. Cô bị cảm giác xa lạ đến từ sâu trong thân thể nối tiếp nhau ngấm vào kích động, đầu ngón tay đều mềm nhũn.
Tạ Tam tra hỏi rất quá đáng, cô không nên trả lời, càng sợ mình mở miệng ra liền rò rỉ âm thanh kì quái gì. Thế là xoay mặt, cắn chặt cánh môi, trên khuôn mặt nhỏ viết đầy từ chối, không hợp tác.
Tạ Tam chưa từng nhìn Trình Dao Dao ở khoảng cách gần như vậy. Da thịt trắng muốt giống quả vải lột vỏ, không tìm ra nửa điểm tì vết, lúc này đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ.
Ngón tay giống kìm sắt của Tạ Tam kéo gương mặt Trình Dao Dao quay lại, mặt Trình Dao Dao đẹp đến mức làm cho người ta hoa mắt không thể ngăn cản rơi vào trong mắt. Hắn không có làm gì, vành mắt Trình Dao Dao liền đỏ, lộ ra biểu lộ bị đau. Tạ Tam đang nắm vuốt gò má cô vội vàng bỏ ra, môi anh đào có hai dấu răng nhỏ.
Bên trong đôi mắt hoa đào đa tình chưa giọt nước, sáng loáng chiếu rõ ánh mắt như dã thú của hắn.
Trình Dao Dao đưa tay tát hắn, lại mềm nhũn tát đến cằm hắn, sức lực tựa như mèo con giơ móng vuốt, càng thấy mập mờ.
Cơ hồ trong nháy mắt, trong cổ họng Tạ Ba phát ra thanh âm thô dát.