Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 158
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:58:34
Lượt xem: 118
Tạ Tam bị che miệng lại, chỉ lộ ra đôi mắt hẹp dài nhìn cô. Đôi mắt Tạ Ba càng thẳng thắn hơn bản thân hắn, lúc này b.ắ.n ra ánh sáng nóng rực, giống như dã thú tiếp cận con mồi, dùng đôi mắt từng tấc từng tấc xuyên thấu da thịt cô, cuối cùng rơi vào trên đôi môi mềm mại.
Tạ Tam cố ý. Nhận biết được điều này Trình Dao Dao bĩu môi dưới, lông mi rung động, không biết là ủy khuất nhiều hay tức giận nhiều. Oán giận nói: “Anh cũng không được nhìn!”
Lại muốn khóc rồi. Tạ Tam thản nhiên nghĩ, giơ tay nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Trình Dao Dao giống như bóp một cái liền gãy, nhẹ nhàng đẩy ngược về phía sau lưng cô.
“Tạ Tam, anh…” Trình Dao Dao trừng hắn, bên trong đôi mắt hoa đào sáng ngời hoảng sợ.
Tạ Tam giờ phút này phóng ra hơi thở khiến cô sợ, giương cung bạt kiếm, răng nanh khát mát chống đỡ cổ họng. Giống như một giây sau muốn xuyên qua cổ họng phá hủy cô rồi ăn vào bụng.
Tạ Tam như này không giống bình thường. Trình Dao Dao giãy mấy lần, bàn tay Tạ Tam giữ chặt như sắt quấn, kiềm chế làm cô không cách nào động đậy.
Hàm răng Trình Dao Dao run rẩy, ngạo mạn và kiêu căng trên mặt không chịu nổi một kích, muốn khóc lắc đầu nói: “Tạ Tam, anh đừng như vậy…”
Sóng mũi cao của Tạ Tam nhẹ nhàng mài cọ Trình Dao Dao, trên khuôn mặt đẹp trai không có chút biểu lộ nào: “Không muốn? Em vào nhà tôi ở, muốn hay không, không phải do em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-158.html.]
Trên mặt Trình Dao Dao đều là nước mắt nhưng cũng không làm tổn hại chút nào vẻ đẹp của cô, nhìn qua ngược lại để cho người ta càng muốn bắt nạt cô.
Cô giống như động vật nhỏ bị dồn vào đường cùng, nức nở trốn trong n.g.ự.c Tạ Tam, ý muốn cầu xin để đổi được lòng thợ săn: “Tạ Tam, anh như này em sợ…”
Mềm yếu như này cũng không đổi được tha thứ. Tạ Tam giữ hai cánh tay cô, nhẹ nhàng đẩy Trình Dao Dao ra một chút, xem kỹ cô: “Tôi không chỉ muốn nhìn em, còn muốn chạm vào em giống như hôm nay. Em còn muốn vào ở nhà tôi sao?”
Tiếng nói Tạ Tam trầm thấp khàn khàn, xét hỏi nghiêm khắc và dồn ép, thần kinh Trình Dao Dao yếu ớt bị dồn nén, rốt cuộc sụp đổ khóc thành tiếng, lắc đầu nói: “Không muốn nữa… Em không ở nhà anh nữa, thả em ra!”
Cổ tay đau đớn làm nước mắt Trình Dao Dao vô thức rơi. Đôi tay giữ cánh tay cô lập tức cứng ngắc như sắt, hơi thở nguy hiểm vây quanh cô. Tiếng nói Tạ Tam lạnh như băng: “Trình Dao Dao!”
Đây là lần đâu tiên Tạ Tam gọi cả họ và tên cô.
Trong đầu bột nhão của Trình Dao Dao nghĩ đến việc này đầu tiên.
Tiếng nói Tạ Tam trầm thấp, lạnh lẽo, hôm nay còn nhiều thêm chút khàn khàn không tả rõ được, rơi vào trong lỗ tai Trình Dao Dao làm lòng cô rung động, ánh mắt hỗn loạn. Trong l*иg n.g.ự.c khô nóng của cô lại bốc lên lần nữa, đốt cổ họng cô khát khô, đôi mắt nhìn chằm chằm khóe môi rách ra của Tạ Tam.
Khóe môi Tạ Tam có vết máu, hơi thở vô cùng lạnh lẽo từ miệng vết thương không ngừng phun ra, làm Trình Dao Dao không kiềm chế được.