Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 174
Cập nhật lúc: 2024-08-30 21:03:25
Lượt xem: 274
“Em đừng quản.” Tạ Tam không quay đầu, dừng một chút lại nói: “Đừng để cô ấy biết.”
“Còn giấu diếm em?” Tiếng nói mềm mại lộ ra chút tức giận, Tạ Tam vội quay đầu lại, đã thấy Trình Dao Dao đi vào phòng.
Tạ Phi sớm chạy không thấy đâu.
Tạ Tam có chút luống cuống, bị cô nhìn thấy bộ dáng chật vật của mình lúc này: “Em ra ngoài!”
“Anh!” Trình Dao Dao thở phì phò kéo hắn: “Trên mặt đất lạnh lẽo cứng rắn như vậy, đầu gối anh không bị thương à?”
Tạ Tam nặng như một người lực lưỡng, Trình Dao Dao kéo không nhúc nhích, tức giận dùng mũi chân đá nhẹ hắn: “Anh không lời em!”
Trình Dao Dao vừa muốn đi ra, muốn tìm bà Tạ nói chuyện, tay lại bị kéo lại.
Tạ Tam giữ c.h.ặ.t t.a.y cô, thấp giọng nói: “Anh nghe lời.”
Tạ Tam nhẹ nhàng ôm cô, nhẹ nhàng vùi mặt vào cái eo thon mềm mại của cô: “Dao Dao, em yên tâm ở lại, anh sẽ che chở cho em.”
“…” Một chút tức giận trong lòng Trình Dao Dao giống như một giọt nước ở dưới mặt trời lớn, trong nháy mắt bốc hơi không thấy. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên đầu Tạ Tam, tóc Tạ Tam dày rậm đen nhánh, tóc ngắn sau gáy sờ lên có chút gai gai, cô giống như đang sờ một chú chó lớn thuận phục, nói nhỏ: “Dù sao bà anh đang nấu cơm, anh vụиɠ ŧяộʍ bà cũng không nhìn thấy.”
“Bà nội còn giận anh, làm thế này trong lòng anh sẽ dễ chịu chút.” Có lẽ ở trong phòng bà nội, Tạ Tam quy củ buông Trình Dao Dao ra: “Em đi ra ngoài đi.”
Trình Dao Dao thật sự không còn cách nào khác, cũng quỳ xuống: “Anh không dậy em cũng không dậy.”
Tạ Tam kéo cô vào trong ngực, để hai đầu gối Trình Dao Dao quỳ lên đùi mình: “Nghe lời, anh quỳ từ nhỏ quen rồi.”
Trong nháy mắt Trình Dao Dao mở to hai mắt: “Bà anh luôn phạt anh à?”
Tạ Tam lắc đầu: “Không phải. Lúc còn nhỏ anh rất nghịch, bố sẽ phạt anh quỳ ở từ đường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-174.html.]
Nhắc tới chuyện còn nhỏ, bên môi Tạ Tam mềm mại.
Trình Dao Dao đổi tư thế dễ chịu ngồi trong n.g.ự.c Tạ Tam, nghe mê mẩn, nhìn mặt lạnh nhạt của Tạ Tam cười lên: “Nhìn dáng vẻ im lặng khiến người phát bực của anh bây giờ, hóa ra khi còn bé nghịch như thế?”
Tạ Tam nói ra: “Khi đó bà nội luôn xin thay anh, sớm mang anh ra. Bà nội rất thương anh, là anh làm bà tức giận.”
Trình Dao Dao lo lắng nói: “Đều tại em… Bà nội không thích em làm sao bây giờ?”
“Bà nội sẽ thích em.” Tạ Tam nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cho cô, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, chắc chắn nói: “Không có ai không thích em cả.”
Sau đó lại nói: “Mau đi ra đi, để bà nội thấy không tốt.”
Trình Dao Dao từ bên trong phòng phía tây đi ra, hoảng hốt che kín bên tai nóng lên, xong không để ý mình bị Tạ Tam dụ dỗ rồi.
Cơm trưa do bà Tạ làm. Một chậu rau dại nắm đen sì, bên trong có hai cái bánh ngô tạp, đồ ăn là một đĩa rau cát cánh trộn, một bát bầu xào, một bát cháo nấu ớt. Ngoài ra còn có một bát canh dưa muối to.
Từ trước đến nay Trình Dao Dao không biết luống cuống là gì, đối mặt với bà Tạ lại có chút khẩn trương, Tạ Phi kéo cô ngồi xuống, muốn để cô ăn cơm trước cô cũng không chịu, nhất định phải chờ bà Tạ lên bàn mới động đũa.
Tạ Phi cầm bánh ngô tạp đưa cho Trình Dao Dao, Trình Dao Dao lại lấy rau dại nắm trước cắn một cái, cười nói: “Sáng nay chị đã ăn một bát mì sợi, ăn cái này là đủ rồi. Em và bà nội ăn đi.”
Tạ Phi không chịu, chuyển tay đưa cho bà Tạ. Bà Tạ là người cổ hủ, trong lòng không muốn cháu trai dây dưa với Trình Dao Dao, nhưng trên mặt cũng không khó chịu với người ta, giọng nói hòa ái: “Cháu là khách, chút đồ này, thực sự tiếp đãi không chu đáo.”
Trình Dao Dao ngọt ngào nói: “Không sao đâu ạ, thức ăn rất ngon ạ.”
Ba đĩa đồ ăn trên bàn, đã rất tốt so với quy cách thôn Điềm Thủy.
Bầu xào không có mỡ, nhưng dùng nước xào lên thêm muối cùng tỏi, hương vị cũng coi là tốt.
Cháo ớt lại khiến Trình Dao Dao mở to hai mắt. Ớt xanh thêm muối đảo nhuyễn, bên trong thơm ngon mang chút cay cay, hương vị vô cùng đặc biệt. Rau cát cánh trộn là món ăn dân tộc Triều Tiên chính tông, nhai giòn cay hơi ngọt, có thể cho thêm chút đường nữa sẽ càng ngon hơn.