Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 194
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:10:24
Lượt xem: 195
“Nhanh lên đi! Anh không nghe lời em đúng không?” Trình Dao Dao dữ dằn nói, trước mắt Tạ Tam dường như xuất hiện vẻ mặt vừa yếu ớt vừa hung dữ của cô, còn giậm chân một bên.
Có thanh âm chậu rửa mặt loảng xoảng, Trình Dao Dao hình như lại muốn khóc.
Tạ Tam miệng đắng lưỡi khô, không dám nói, nhanh chân chạy đến trong sân múc nước, rửa vết thương trên tay.
Vết thương nhỏ như vậy, không cần băng bó. Tạ Tam ngâm tay trong nước một lúc, chờ vết thương không chảy m.á.u nữa, lau sạch rồi trở về trước cửa phòng chứa đồ.
Trong phòng truyền đến động tĩnh có chút lo lắng, giống như đang mặc quần áo.
Hắn nhẹ nhàng gõ cửa, nói: “Anh đang ở ngoài cửa. Không cần vội.”
Động tĩnh trong phòng quả nhiên chậm lại một chút, sau một lúc, cửa được mở ra, một mùi hoa đào ấm áp hỗn hợp chỉ có trên người Trình Dao Dao bay ra, nhào vào mặt Tạ Tam.
Đùng, đùng, đùng.
Trái tim đập loạn lên, mỗi một nhịp đều làm hắn miệng đắng lưỡi khô.
Tóc Trình Dao Dao buộc sau gáy, gương mặt kiều nộn muốn chảy nước. Cô mặc một cái váy trắng hoa nhỏ, dây quai nho nhỏ treo trên bả vai, lộ ra xương quai xanh nhỏ nhắn khắc sâu, bàn chân tuyết trắng đi dép lê, ngón chân mượt mà, khéo léo.
Việc cô làm đầu tiên là nhìn vết thương trên bàn tay hắn: “Làm sao bị thương rồi?”
“Không có gì, bị giũa cắt vào một chút thôi.” Tạ Tam đưa tay, vết thương trên lòng bàn tay không sâu.
Trình Dao Dao chợt che mũi, lông mày nhíu lại, giọng nói kỳ quái: “Anh… Anh bỏ tay ra!”
Tạ Tam vội vàng bỏ tay xuống.Vết thương khó coi, dọa Trình Dao Dao rồi?”
Ánh mắt Trình Dao Dao rung động, hơn nửa ngày mới đưa một cá khăn tay cho hắn, ướŧ áŧ: “Đây là nước sạch, anh quấn vết thương lại, không được để lây nhiễm. Lập tức quấn lại!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-194.html.]
“…Ừm.” Khăn trắng ẩm ướt sạch sẽ, mang theo mùi hoa đào giống Trình Dao Dao. Tạ Tam chần chờ, quấn ngón tay lại. Ngón tay vốn đau một chút được khăn ướt quấn lấy, dần dần thoải mái.
Lúc này Trình Dao Dao mới bỏ tay ra, gương mặt ửng đỏ, cô có chút xấu hổ nói: “Trong phòng ướt hết rồi, muốn thu dọn sao?”
“Em đi ngủ đi.” Đôi mắt Tạ Tam không dám nhìn cô, nói: “Để anh thu dọn.”
“Nhưng tay anh đang bị thương.” Trình Dao Dao quay người,vải vóc mềm mại ở trên ngườ uốn cong phác họa ra đường cong duyên dáng, cô tỏa ra mùi hương ấm áp, chui vào mũi Tạ Tam.
Tạ Tam ẩn nhẫn nhíu mày, nói: “Không sao, anh cũng muốn tắm rửa.”
“Vậy được rồi.” Lúc này Trình Dao Dao mới yên tâm, nói với Tạ Tam: “Ngủ ngon.”
“…Ngủ ngon.” Tiếng nói Tạ Tam nặng nề.
Trong phòng đầy hơi nước, còn có mùi hoa đào đặc thù trên người Trình Dao Dao. Trình Dao Dao thay quần áo còn để trong chậu rửa mặt, áo màu hồng mềm mại để trên cùng, Tạ Tam nhìn chằm chằm cái áo kia, lòng bàn tay toát mồ hôi.
…
Trình Dao Dao trở lại phòng, dập tắt ngọn nến, cũng thở phào một hơi dài.
Khi tắm cô ngửi thấy mùi m.á.u của Tạ Tam sau cánh cửa, trong thân thể toát ra cảm giác hư không làm cô suýt nữa ngã trên mặt đất. May mà trong túi còn cái khăn nhiễm m.á.u của Tạ Tam, mới không xấu mặt ngay tại chỗ.
Hai ngày trước dương khí đầy đủ, cô cũng không cảm thấy gì. Khi tắm dùng nhiều linh tuyền một chút, lá sen lại bắt đầu không yên. Trình Dao Dao cũng ẩn ẩn cảm nhận được cảm giác trống rỗng, nóng bỏng kia. Vừa rồi tắm rửa xong đi ra, cô suýt nữa nhào tới cắn Tạ Tam một phát.
Lá sen ngửi thấy mùi máu, điên cuồng run run khóc lóc om sòm, bắt Trình Dao Dao ra ngoài tìm Tạ Tam.
Trình Dao Dao không để ý đến nó, uống hết một chén trà nguội, cảm giác nóng bỏng trong n.g.ự.c mới thoáng tản đi. Cô sờ soạng đến bên giường, mệt mỏi nằm xuống, lá sen bỗng nhiên run rẩy.