Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 198
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:11:53
Lượt xem: 187
Bà Tạ trầm giọng nói : « Tiểu Phi, đã nói bao nhiêu lần rồi, phải bình tĩnh. »
Đôi mắt nai con của Tạ Phi lóe ra sự sợ hãi, lôi kéo Trình Dao Dao nhỏ giọng nói : « Có phải bọn họ biết anh trai không ở nhà, lại muốn tới lục soát nhà chúng ta không ? »
Trong lòng Trình Dao Dao chua xót. Tạ gia đến cùng bị quấy rồi bao nhiêu lần, mới có thể làm Tạ Phi bị dọa đến sợ bóng sợ gió như này?
Trình Dao Dao vỗ mu bàn tay Tạ Phi: “Em đừng sợ, chị đi nhìn xem.”
Cửa càng đập càng nhanh.
Trình Dao Dao nhanh chân đi đến cạnh cửa, rống lên một câu qua khe cửa: “Ai vậy? Đập cái gì?!”
Bên ngoài đột nhiên an tĩnh xuống, sau một lát, tiếng nói của một đứa bé vang lên: “Em là Cẩu Đản, bí thư chi bộ bảo em đến gọi chị đi lấy cỏ heo với nhau!”
“Cẩu Đản? Cẩu Đản là ai? »
« Cẩu Đản là em. »
« Em là ai ? »
Đứa bé bên ngoài oa nha hô lên, giống như là điên mất : « Chị rốt cuộc có đi lấy cỏ heo không ? Chị không đi em đi một mình ! »
Tiếng nói bà Tạ vang lên : ‘Đừng trêu đứa bé, nó là Cẩu Đản ở nhà bên cạnh. »
Trình Dao Dao nhịn cười, Tạ Phi cũng yên tâm, chạy ra mở cửa. Cô bỏ cái gài cửa ra, mở cửa ra, bên ngoài có một thằng bé tầm 8,9 tuổi, mặc áo cộc bạc màu, phơi đen như mực, khỏe mạnh kháu khỉnh.
Trong tay Cẩu Đản còn cầm một cái giỏ rách, vừa nhìn thấy Trình Dao Dao mặt liền đỏ lên, cúi đầu nhìn chằm chằm giày cỏ rách lộ chân của mình : « Chị có đi lấy cỏ heo không ? »
Được Tạ Phi nhắc nhở, Trình Dao Dao mới biết bí thư chi bộ thôn an bài công tác mới cho mình là lấy cỏ heo.
Trình Dao Dao không hiểu ra sao: “Tại sao không ai nói cho chị biết?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-198.html.]
Tạ Phi nói : « Mấy ngày trước anh trai giúp chị lấy về. Hôm nay anh trai vào huyện, liền bảo Cẩu Đản tới gọi chị. »
Mắt Trình Dao Dao nhìn mặt trời bên ngoài, nói: “Chị đi. Em chờ chị, chị phải thay bộ quần khác. »
« Thật phiền phức ! » Giọng nói Cẩu Đản dữ dằn, mặt không kiên nhẫn : « Em không đợi chị, em đi trước ! »
Tuy nói thế, nhưng vẫn chắp tay sau lưng đợi ở cửa ra vào.
Trình Dao Dao gấp gáp, vội vàng cuống cuồng chạy về phòng, thay áo dài và quần dài, đi giày bộ đội. Sau đó lại lục tung tìm cái nón tre nhỏ Tạ Tam cho cô.
Trước khi ra cửa, cô lại kêu lên : « Chị không có giỏ, làm sao bây giờ ? »
Tạ Phi đi theo phía sau cô chạy loạn, vội vàng lấy một cái giỏ ra : « Tối qua anh trai bện cho chị rồi, chị cầm cái này đi. »
Tạ Tam suốt đêm bện cái giỏ mới cho cô, vừa xinh đẹp vừa nhẹ nhàng, linh hoạt, Trình Dao Dao thỏa mãn đeo lên người, gật gật đầu : « Chị đi đây. »
Mới ra tới cửa, Tạ Phi lại đuổi theo đưa bình nước cho cô : « Chị, bình nước bình nước ! »
Cẩu Đản không kiên nhẫn đi tới đầu ngõ rồi, học dáng vẻ bố hắn gật gù đắc ý, con gái thật phiền phức !
Tạ Phi đứng ở cửa lưu luyến không rời phất tay với Trình Dao Dao. Trình Dao Dao khoát khoát tay với cô : « Chị sẽ về sớm một chút, đợi lát nữa về nấu cơm tối ! »
Tạ Phi hâm mộ nhìn Trình Dao Dao rời đi, rất lâu mới quay lại sân, đóng cửa lại.
Bà Tạ một bên vùi đầu xuyên hạt châu cỏ, một bên lắc đầu. Mới nói cô chịu ngồi yên một chỗ, bây giờ lại gấp gáp, vội vàng cuống cuồng như vậy, làm người đau đầu.
Mặt trời bên ngoài rất lớn, Trình Dao Dao đội nón tre yêu thích, đi theo Cẩu Đản qua ngõ nhỏ đi về hướng vùng ngoại ô, đầu óc phơi nắng choáng váng.