Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 212
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:16:17
Lượt xem: 107
Trình Dao Dao lẩm bẩm dời mắt đi chỗ khác: “Em lại không thèm thịt. Anh giữ lấy tự mình ăn đi, trong nhà không thiếu đồ ăn, anh ra ngoài học tập, phải ăn nhiều một chút bồi bổ thân thể.”
Trình Dao Dao nghiêng đầu đi, lộ ra cái cổ trắng và một vết đỏ. Trong đôi mắt Tạ Tam mang theo lưu luyến, dịu dàng miêu tả hình dáng cô.
Trong phòng tràn ngập tình cảm lưu luyến, ngọn nến nổ một cái, ánh đèn dần dần mờ đi.
Trình Dao Dao lại hỏi: “Anh học lái xe vất vả không?”
Tạ Tam lắc đầu: “Không vất vả.”
Dựa vào ánh nến lờ mờ, người Tạ Tam gầy hơn lúc trước một chút, Trình Dao Dao nói: “Gạt người.”
“Thật.” Tạ Tam nghiêm túc giải thích: “Ở ký túc xá, ăn đồ ăn căng tin, thoải mái hơn xuống đất.”
Trình Dao Dao hất cằm nhỏ lên: “Vậy anh cảm thấy lái xe tốt hơn xuống đất?”
“Không.” Tạ Tam lập tức phủ nhận.
Trình Dao Dao hỏi tiếp: “Vì sao?”
Tạ Tam im lặng thật lâu, trầm thấp phun ra một câu: “…Không có em.”
Một trận gió lạnh thổi qua, ánh nến lập lòe, rốt cuộc dập tắt. Trong phòng tối om lại, dư âm câu nói kia dựa vào bóng tối lên men.
Trình Dao Dao giấu gò má đỏ ửng đi, nói lầm bầm: “Nói năng ngọt xớt. Anh đi ra ngoài mấy ngày, học xấu.”
“Anh không có.” Tạ Tam phủ nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-212.html.]
“Anh có!” Trình Dao Dao càng hung dữ, trách móc hắn: “Anh còn chạy đến phòng em, anh quá xấu rồi, lưu manh.”
Bây giờ cô mới nghĩ tới việc này, Tạ Tam không hiểu sao chạy đến phòng mình, ngồi bên giường, gần mình như vậy. Trình Dao Dao nắm lấy cái tay của Tạ Tam, lại cường điệu lần nữa: “Lưu manh, em nói bà nội!”
“…” Tạ Tam cắn chặt răng, trong bóng tối chỉ nghe thấy hơi thở không ổn định của hắn, Trình Dao Dao có thể tưởng tượng đến dáng vẻ kìm nén bực bội, miệng lưỡi vụng về của hắn.
Cô lén cười một lúc, một cái tay bỗng nhiên nắm lấy cô.
Trình Dao Dao như con mèo con bị nắm gáy, tiếng nói rung động: “…Anh làm gì vậy?”
Tiếng nói Tạ Tam khàn khàn, như hòn đá chấn động, lời nói ra khỏi miệng lại không đứng đắn: “Làm trò lưu manh.”
Mặt Trình Dao Dao lập tức nóng bỏng, như mèo nhỏ xù lông co lại, sờ soạng trên giường nửa ngày, nắm lấy gối tre nhỏ đánh lên người Tạ Tam: “Anh dám!”
Tạ Tam đỡ được gối tre nhỏ. Trên gối tre còn mang theo nhiệt độ của Trình Dao Dao, sờ lên trơn bóng như ngọc.
Trình Dao Dao lại không nỡ, nhìn chằm chằm gối tre nhỏ nói: “Đó là của em, trả em.”
“Anh làm.” Bàn tay Tạ Tam nhẹ nhàng vuốt ve gối tre nhỏ, mỗi một mảnh tre đều được giũa sáng loáng, không có chút góc nhọn nào, tuyệt đối sẽ không làm gương mặt Trình Dao Dao bị thương. Gối tre này là hắn tự tay làm, hàng đêm được Trình Dao Dao gối lên, nhận biết điều này làm trong lòng hắn nóng lên.
Trình Dao Dao vội vàng nói: “Nhưng anh đã tặng cho em, chính là của em!”
Tạ Tam hỏi: “Em rất thích?”
“…” Trình Dao Dao không nói, đôi mắt hoa đào chứa nước nhìn Tạ Tam, vẻ mặt vừa ngay thẳng vừa ngây thơ, lộ ra ý làm nũng, giống như đang nói “Anh biết rõ còn cố ý hỏi nha?”
Vẻ mặt này sâu sắc lấy lòng Tạ Tam, hắn đưa gối đầu cho Trình Dao Dao, để cô ngoan ngoãn nằm xuống: “Đừng nghịch nữa, ngủ đi.”
“Anh…” Trình Dao Dao còn băn khoăn câu hắn nói “làm chuyện lưu manh”, vô thức co lại.