Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 237
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:26:24
Lượt xem: 226
Triệu Hải không biết gì, nói mãi tình hình bây giờ với Tạ Tam, để Tạ Tam biểu hiện tốt một chút, nói khô cả họng mới thỏa mãn vỗ vai Tạ Tam, khích lệ hắn vài câu rồi đi.
Tạ Tam lập tức quay đầu nhìn đường đi, mọi người mặc quần áo lao động đi đầy đường, không thấy thân ảnh dịu dàng mặc váy vàng nhạt đâu nữa.
Tạ Tam rũ mắt, cúi người nhặt bữa sáng trên đất lên, phủi bụi trên túi giấy dầu, lại cầm túi đồ lớn kia, nặng như vậy, cũng không biết Trình Dao Dao xách kiểu gì tới.
Vừa rồi cứ để cô thở phì phò đi, cũng không biết phải dùng bao nhiêu khí lực mới có thể dỗ tốt.
Suy nghĩ của Tạ Tam bị đám người trẻ tuổi đánh gãy, bọn họ đã sớm nhịn không nổi chạy về phía Tạ Tam kề vai sát cánh: “Anh Tạ, cô gái vừa rồi là ai vậy?”
“Nhất định là em gái anh Tạ, anh Tạ lớn lên giống Nhạc Mây, cô gái kia lớn lên giống Quan Âm!”
“Tôi khẳng định là anh Tạ… Hắc Hắc.”
Tạ Tam trầm giọng nói: “Đừng nói nhảm! Trở về ăn sáng đi!”
Một người cao to đẩy những người khác, hét lên: “Không nghe thấy anh Tạ nói sao? Đi đi đi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-237.html.]
Chờ những người khác đi rồi, Triệu Đại Dũng mới cười hắc hắc nói: “Vừa rồi không phải là nữ thanh niên trí thức lần trước chúng ta gặp sao? Trong n.g.ự.c anh có gì vậy, cô ấy mang cơm cho anh? Anh Tạ, cô gái trước đó đưa bao nhiêu đồ cho anh anh cũng không nhận, anh…”
Tạ Tam mở bọc giấy ra: “Thanh danh con gái người ta quan trọng, đừng nói linh tinh.”
“Đúng vậy. Những cô gái trong thành phố luôn cao ngạo, ở chỗ thanh niên trí thức của chúng em có mấy con mắt để trên đỉnh đầu. Huống chi là nữ thanh niên trí thức xinh đẹp như vậy, nghe nói bố cô ấy là kỹ sư công trình cao cấp gì đó.” Triệu Đãi Dũng có quan hệ tốt với nữ thanh niên trí thức chỗ hắn, biết rất nhiều tin tức ngầm.
Nghe được chuyện của Trình Dao Dao, bên tai Tạ Tam giật giật, kỹ sư công trình cao cấp, lần đâu tiên hắn nghe thấy danh hiệu này. Trách không được Trình Dao Dao có thể có khí chất như vậy, có thể nuôi thành yếu ớt như vậy. Đôi mắt Tạ Tam hiện lên một vòng ảm đạm, chỉ cảm thấy khoảng cách giữa mình và Trình Dao Dao đột nhiên kéo xa rất nhiều.
“Oa, bánh bao thịt!” Trình Dao Dao nhìn chằm chằm bọc giấy của Tạ Tam, đôi mắt sáng lên.
Tạ Tam ném một cái cho hắn. Triệu Đại Dũng tranh thủ tiếp được, bánh bao thịt vừa lớn vừa nóng hổi, cắn một miếng nước thịt chảy xuống, bên trong đầy thịt mỡ thơm ngon. Triệu Đại Dũng ăn bánh bao, khóe miệng chảy mỡ nói: “Anh, em đi mua cơm, lấy giúp anh một phần?”
“Ừm.” Tạ Tam đưa hộp cơm cho hắn, tự mình cầm đồ về ký túc xá.
Ký túc xá xưởng máy móc để ra hai phòng để đám thanh niên học lái xe ở tạm, 12 người ở một phòng giường đôi, phòng rộng rãi sáng sủa. Chỗ nằm của Tạ Tam ở giường dưới cạnh cửa sổ, trên giường sạch sẽ, chỉ có một cái gối đầu và một cái chăn.
Tạ Tam để bữa sáng lên bàn, mở túi vải ra trước. Hai cái bình, một bình là rau ngâm bà nội làm, một bình khác là gà tung béo ngậy, chính là dầu gà tung Trình Dao Dao đã nói. Còn có một chồng bánh mì đựng trong túi giấy dầu, mở ra, từng miếng lớn bằng bàn tay, nướng hai mặt khô vàng, có mùi thơm đặc thù của bột mì trắng. Trong nhà chỉ có ít lương thực tinh, chỉ sợ đều ở đây.
Nhóm Tạ Tam ăn cơm trong nhà ăn của xưởng máy móc, trong thôn phụ cấp một ngày 1kg lương phiếu và 2 mao tiền. Nhưng một đám thanh niên khỏe mạnh cường tráng to xác, học lái xe là công việc vừa cần trí nhớ vừa phí thể lực, chỉ có thể ăn lửng dạ. Tạ Tam mấy ngày nay không phải chịu đói, dựa vào đồ ăn trong nhà đưa tới.