Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 286
Cập nhật lúc: 2024-08-31 17:04:38
Lượt xem: 179
Bà Tạ hừ một tiếng: “Bà biết lòng cháu không ở đây, cháu cứ nuông chiều đi. Nó ngồi trước bàn đọc sách chưa được nửa giờ đâu, bà xem không nổi rồi.”
“Cháu sẽ nhìn.” Giữa hai lông mày Tạ Tam hiện ra ý cười mềm mại, nghe tiếng nói dịu dàng của Trình Dao Dao ở trong sân, kiềm chế hỏi bà Tạ: “Bà nội, còn việc gì không ạ?”
Bà Tạ tức giận nói: “Đi đi!”
Tạ Tam quay người nhanh chân đi ra, lưng Trình Dao Dao đeo cái giỏ nhỏ yêu thích, nói chuyện líu ríu với Tạ Phi ở trong sân, thấy Tạ Tam đi ra liền phàn nàn nói: “Anh thật chậm!”
Mắt lại nhìn phòng bà Tạ, nhỏ giọng nói với Tạ Tam: “Bà nội có nói gì em không?”
Tạ Tam nhẹ nhàng sờ b.í.m tóc của cô, góp ý nói: “Bà nội đốc thúc em học tập.”
Trình Dao Dao a một tiếng, đối diện với ánh mắt tội nghiệp của Tạ Phi, phản ứng kịp lời Tạ Tam nói: “Tiểu Phi đi cùng chúng ta được không?”
Tạ Tam nhìn Tạ Phi, đối diện với khuôn mặt vừa cẩn thận vừa khát vọng của em gái, trong lòng mềm nhũn, nói: “Được.”
Tạ Phi rất ít khi đi ra ngoài. Tạ Tam và bà Tạ bảo vệ cô rất chặt, chỉ có lúc Tạ Tam rảnh rỗi mới có thể đưa cô ra ngoài hít thở không khí. Nhưng Tạ Tam luôn bận rộn nhiều việc, số lần cô quanh năm suốt tháng ra cửa có thể đếm trên đầu ngón tay.
Bây giờ có Trình Dao Dao, Tạ Phi không cô đơn như vậy nữa, chỉ cần có Tạ Tam, cô cũng có thể đi theo Tạ Tam và Trình Dao Dao ra ngoài đi dạo.
Ba người cười cười nói nói, cùng nhau đi về phía sau núi. Tạ Tam chọn đường vắng ít người đi, trên người vẫn tránh không được gặp phải mấy người phụ nữ đang nhặt nấm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-286.html.]
Trình Dao Dao xinh đẹp làm người kinh ngạc, Tạ Phi lại rất ít khi xuất hiện trước mặt người trong thôn. Mấy người phụ nữ nhìn chằm chằm Tạ Phi, nhiều ánh mắt khinh thường mới phát hiện con út nhà địa chủ cũng xinh đẹp như hoa, hơn nữa luôn luôn ở trong nhà, càng nhìn càng thấy trắng nõn mảnh mai, vừa nhìn liền biết không giống các cô gái trong thôn.
Nhóm đàn bà con gái trong thôn luôn thích nói chuyện huyên thuyên, ở trước mặt nhìn chằm chằm Tạ Phi và Trình Dao Dao, âm thanh nói thầm bay theo gió. Tạ Phi bị bọn họ nhìn không được tự nhiên, co rúm trốn sau lưng Tạ Tam và Trình Dao Dao. Trình Dao Dao hung dữ trừng mấy người đàn bà vài lần, mấy người kia chỉ ưỡn mặt ra cười, không thu liễm chút nào. Nếu không phải Tạ Tam cao lớn ở bên cạnh, các cô chỉ sợ muốn đi tới dắt tay Tạ Phi hỏi han các kiểu.
Đi qua một đầu đường nhỏ về sau, mấy người phụ nữ kia mới bị bỏ lại. Ánh nắng khô nóng dần dần tiêu tán, gió trên núi thổi mát mẻ, những đám mây trên bầu trời được ánh mắt trời nhuộm thành màu đỏ tía xen lẫn màu đỏ vàng, trong bụi hoa dại màu vàng tươi thỉnh thoảng có một con chim bói cá bay ra.
Tạ Phi thấy mọi thứ đều rất mới mẻ, nhịn không được tăng nhanh bước chân chạy lên trước, một bông hoa bách hợp hay một con bướm cũng có thể làm cô kinh hô, giống như phát hiện bảo vật chỉ cho Trình Dao Dao và Tạ Tam xem.
“Tiểu Phi thật sự là tên nhà quê.” Trình Dao Dao cười tủm tỉm trêu Tạ Phi.
Tạ Tam nói: “Tạ Phi rất ít khi ra ngoài.”
Trình Dao Dao nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi: “Thực ra anh có nghĩ tới chuyện để Tiểu Phi đi học không?”
Sắc mặt Tạ Tam sa sầm: “Trước kia nhà anh đưa Tạ Phi đi học tiểu học, chỉ là tính tính nó yếu đuối nhát gan, lại là thành phần như vậy… Không bao lâu liền khóc không chịu đi học nữa.”
Giọng nói của Tạ Tam mang theo mấy phần nặng nề và áy náy, Trình Dao Dao nhận ra, an ủi nói: “Không đến trường cũng không sao, trong trường học cũng không có mấy học sinh. Về sau Tạ Phi sẽ có đường ra tốt hơn chúng ta.”
Tương lai Tạ Phi chính là một trong những nỗi lo của Tạ Tam, hắn che lại ảm đạm trong lòng, nhẹ gật đầu với Trình Dao Dao: “Ừm.”