Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 289
Cập nhật lúc: 2024-08-31 17:05:24
Lượt xem: 163
Ăn cơm xong thu dọn bàn, Trình Dao Dao liền nháy mắt với Tạ Tam, mặt mày hớn hở ám chỉ: “Vừa ròi anh bảo cho em đồ gì tốt?”
Tạ Tam thản nhiên như không có việc gì quay người đi, dời mấy khối gỗ trong một căn phòng ra, lại lấy rất nhiều dụng cụ, không biết định làm gì.
Trình Dao Dao gấp gáp dậm chân, bất đắc dĩ bà Tạ ở bên cạnh, đành phải kiềm chế lòng hiếu kỳ, giúp bà Tạ xâu hạt châu cỏ một lúc, mãi mới chờ đến lúc bà Tạ mệt mỏi trở về phòng đi ngủ, Tạ Phi cũng đi tắm rửa.
Tạ Tam còn đang cưa gỗ trong sân, Trình Dao Dao bổ nhào lên trên lưng Tạ Tam: “Vừa rồi anh bảo làm đồ tốt cho em, đến cùng là cái gì?!”
Tạ Tam đang cầm cái cưa, thình lình bị một con mèo rừng nhảy lên phía sau lưng, sợ làm cô bị thương, một tay để xuôi bên người, một tay vòng ra phía sau ôm cô, cõng Trình Dao Dao quay hai vòng.
Trình Dao Dao nhịn gần chết, cánh tay nhỏ ghìm cổ Tạ Tam không thả, hai chân đá lung tung: “Đến cùng là cái gì? Là cái gì?”
Mềm mại dựa sát vào lưng cọ lung tung một trận, thật khó để không chú ý. Giọng nói Tạ Tam khàn khàn, khó nhọc nói: “Em Dao Dao ngoan, xuống trước đã.”
“Em không xuống, anh nói cho em biết là cái gì trước.” Trình Dao Dao cảnh giác nói: “Không phải anh gạt em chứ?”
Đôi môi đỏ líu lo không ngừng, hơi thở nóng hổi phun bên tai, Tạ Tam dùng sự kiềm chế cả đời nắm chặt tay, thấp giọng nói: “Không lừa em. Anh làm một cái bồn tắm cho em.”
“Bồn tắm?” Trình Dao Dao sửng sốt.
Tạ Tam nghe thấy giọng nói không vui mừng ngạc nhiên của cô, mấp máy môi: “Em không muốn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-289.html.]
Trình Dao Dao im lặng một lúc, đến khi đáy mắt Tạ Tam hiện lên tia ảm đạm, mới bỗng nhiên hét lên: “Tạ Tam em yêu anh! A!”
Tạ Tam còn chưa lấy lại tinh thần bị chấn động từ câu nói “Em yêu anh” kia, trên mặt in xuống một nụ hôn ấm áp, mềm mại như hoa.
Tiếng chét chói tai dẫn bà Tạ từ trong phòng chạy ra: “Sao vậy? Sao vậy?”
Trình Dao Dao nhảy trên lưng Tạ Tam xuống, chạy đến bên người bà Tạ, ôm cánh tay bà hưng phấn nói: “Bà nội, Tạ Tam làm cho cháu một cái bồn tắm! Về sau cháu có thể ngâm trong bồn tắm á! Cháu lâu lắm chưa dùng bồn tắm rồi!”
“Đứa nhỏ này, làm bà giật cả mình. Làm một cái bồn tắm cũng tốt, về sau tắm rửa thuận tiện hơn.” Bà Tạ buồn cười ôm Trình Dao Dao, nhìn cháu trai mình.
Thấy Tạ Tam đứng giữa sân ngây ra như phỗng, giống như pho tượng không nhúc nhích.
Làm bồn tắm không phải là một công việc nhỏ. Mấy khối gỗ lâu đời đã cũ rồi, vỏ ngoài nổi lên ánh sáng màu đen đặc. Tạ Tam mất hai ngày để cưa gỗ thành tấm ván gỗ, tấm ván gỗ phải đánh bóng, ghép lại, mỗi một việc đều cần chính xác tỉ mỉ.
Mỗi ngày Tạ Tam còn phải ra ngoài làm việc, thỉnh thoảng giúp đội sản xuất lái máy kéo, chỉ có thể làm mộc vào buổi chiều và buổi tối.
Mỗi buổi chiều, Trình Dao Dao ngồi trên ghế tre trong nhà chính hóng mát, gió thổi lùa qua, một bên đọc sách một bên nhìn Tạ Tam làm việc. Trong sân để mấy tấm ván gỗ và giá đỡ, mảnh gỗ vụn và mùn cưa đầy đất. Tạ Tam mặc áo ba lỗ, trên vai đầy mồ hôi, lúc làm việc thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Trình Dao Dao.
Mặt Trình Dao Dao nóng lên, lập tức giả bộ như đang ngủ nhắm mắt lại. Bên tai nghe tiếng cưa gỗ và tiếng hít thở của Tạ Tam, dần dần ngủ thϊếp đi.
Tay nghề thợ mộc của Tạ Tam làm rất đẹp, gỗ còn thừa đóng một cái ghế đẩu nhỏ cho Trình Dao Dao, hình dáng vô cùng tinh xảo, Trình Dao Dao thích vô cùng, cũng không biết ghế đẩu xinh đẹp như vậy dùng để làm gì.