Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 294
Cập nhật lúc: 2024-08-31 19:24:14
Lượt xem: 217
Tạ Tam vắt khăn mặt ẩm đưa cho Trình Dao Dao lau mặt, nước sông lạnh buốt làm Trình Dao Dao cóng run cả người, lập tức tỉnh táo. Cô ngồi xổm ở trên đầu sông rửa mặt, tràn đầy phấn khởi chạy tới nhìn bẫy.
Tạ Tam đặt ba cái bẫy, thật sự bẫy được một con thỏ rừng màu xám, một cái bẫy khác bẫy được một con thỏ đặc biệt nhỏ, còn có một con bắt hụt, hạt ngô bị ăn hết sạch, trên đất còn để lại rất nhiều dấu chân giống như chân gà.
Tạ Tam thu bẫy lại, nói: “Đây là dấu chân gà rừng.”
“Vâng.” Trình Dao Dao chơi với con thỏ nhỏ một lúc, Tạ Tam thả con thỏ nhỏ ra, dùng dây thừng buộc chắc chân thỏ rừng lớn mang về.
Tạ Tam nhấc cái giỏ dưới sông lên, sau nửa đêm lại bắt được không ít tôm hùm nhỏ. Tạ Tam thu hai cái giỏ để lại một chỗ, trọng lượng cũng không nhẹ.
Tạ Tam cầm con mồi, Trình Dao Dao cầm tấm thảm, hai người giẫm lên sương sớm, đi dưới ánh nắng ban mai về nhà.
Hai người nhẹ chân nhẹ tay đi vào sân, bà Tạ đã thức dậy, đau lòng nhìn Trình Dao Dao: “Dao Dao, trông dưa có mệt không? Nước đun nóng rồi, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi.”
“Không mệt ạ, cháu còn đi bắt thỏ, có thể làm thịt thỏ hấp cay.” Trình Dao Dao duỗi lưng, khoe khoang nói: “Còn có tôm hùm chua cay.”
Tạ Tam nhịn cười, bỏ tôm và thỏ xuống, đi múc nước cho Trình Dao Dao.
Bà Tạ buồn cười: “Được, tý nữa bà đi làm tôm. Nhanh đi tắm đi, nhìn trên người cháu toàn đất cát này, làm cái gì vậy?”
“A?” Động tác duỗi người của Trình Dao Dao cứng đờ, lắp bắp nói: “Chỗ nào… chỗ nào có cát?”
Bà Tạ cầm khăn lau cho cô: “Trên lưng, trên tóc cháu, cháu lăn lộn trên đất à? Không phải tự cháu mang tấm thảm đi sao? Thật là.”
“Cháu cháu cháu… cháu đi lấy quần áo tắm rửa!” Trình Dao Dao chạy nhanh đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-294.html.]
Trình Dao Dao thoải mái tắm nước nóng, chờ cô tắm xong đi ra, Tạ Tam đã ngồi bên cạnh bàn ăn sáng. Trình Dao Dao đi qua, Tạ Tam đưa cho cô một bát cháo đã thổi nguội.
Trình Dao Dao ăn hai ngụm, mí mặt rũ xuống. Bà Tạ đau lòng nói: “Ngủ trong ruộng dưa không ngon à? Có bị lạnh không?”
“Không… Không ạ.” Trình Dao Dao dùng sức lắc đầu: “Rất thú vị, hôm nay cháu đi tiếp.”
“Ăn nhiều một chút, ăn xong rồi đi ngủ một giấc.” Bà Tạ gắp lá tía tô ướp cho cô, nói với Tạ Tam: “Chiêu ca nhi cũng thế, buổi sáng không phải đi làm, đi ngủ một lát đi.”
“Vâng.” Tạ Tam gật đầu.
Trình Dao Dao vụиɠ ŧяộʍ nhìn Tạ Tam, rõ ràng người cả đêm không ngủ là hắn, hắn lại thoải mái tinh thần, không giống như Trình Dao Dao, hút no đủ dương khí lại buồn ngủ.
Ngủ trong ruộng dưa không thể dễ chịu bằng trong nhà, Trình Dao Dao được nuông chiều từ bé, đương nhiên không thể quen thuộc. Cơm nước xong xuôi nằm trên giường một lúc thì ngủ thϊếp đi, ngủ đến giữa trưa mới dậy.
Giỏ tôm được bà Tạ xử lý sạch sẽ, đã lột thịt ra, dùng rượu Thiệu Hưng ướp gia vị. Trình Dao Dao cho hai muôi dầu, tương ớt, hành lá và bột tiêu vào nồi, xào thơm lên rồi đổ vào tôm, xào một lúc rồi cho thêm nước tương và ít đường trắng vào, thịt tôm trắng bóc được tẩm nước tương thơm lừng.
Thịt tôm xào thành từng con tôm tròn trắng bóc, chất thịt tươi ngon, nước sốt chua cay ngọt ngọt, làm cho người ta hận không thể nuốt cả đầu lưỡi. Nước sốt nóng hổi đổ vào cơm, có thể làm người ta ăn ba bát cơm trắng!
Còn ít cá tạp dùng dầu rán vàng, nấu một nồi canh cá màu trắng sữa, thơm nức mũi. Bà Tạ rất thích canh cá thanh đạm như này, liên tục khen ngon: “Bình thường trong nhà không thích ăn cá, ngại mùi vị tanh, Dao Dao nấu ngược lại rất ngon.”
Tạ Tam không nói lời nào, đũa lại không ngừng gắp, Tạ Phi càng không ngừng khen ngợi. Trình Dao Dao cười đắc ý. Thực ra nông dân không phải không thích ăn tôm cá, chỉ do lúc nấu không muốn dùng dầu ăn, không ép được mùi tanh, tự nhiên cảm thấy ăn không ngon.
Một giỏ tôm cá có tầm 3,4kg, ăn một bữa không hết, lại để trong nước sốt ngấm lại, về sau ăn càng ngon hơn.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Tam phải lái máy kéo lên huyện. Trình Dao Dao cầm một bình tôm hùm, cũng đi theo lên huyện.