Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 357: Ôm ngủ
Cập nhật lúc: 2024-09-01 09:04:17
Lượt xem: 47
Buổi tối ở nông thôn năm 1970 yên tĩnh đến mức người hiện đại không thể tưởng tượng ra, bóng tối đen như mực bao phủ toàn bộ thế giới. Trên bầu trời không có đám mây nào, mặt trăng mờ mờ bị sương mù che phủ, ánh sáng chiếu ra mờ nhạt, miễn cưỡng có thể chiếu sáng cảnh tượng xung quanh cách cô vài mét.
Vừa nói đến rằm Trình Dao Dao đã sợ, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng mặc váy trắng bay ra từ rừng cây dọa cô hét lên.
“Đừng sợ.” Tiếng nói trầm thấp lọt vào trong tai làm lòng người bình tĩnh lại.
Chờ Trình Dao Dao phản ứng kịp, cô đã nhảy vào trong n.g.ự.c Tạ Tam, được hơi thở và cánh tay rắn chắc của hắn ôm vững.
“Có ma, có ma!” Trình Dao Dao giấu kín mặt vào bờ vai Tạ Tam, chỉ để lộ đôi mắt, run rẩy nhìn phía sau hắn.
Cánh tay Tạ Tam ôm cô lên, giọng nói bất đắc dĩ : « Không có ma, đừng dọa chính mình. »
« Có thật ! » Hai tay Trình Dao Dao ôm chặt cổ Tạ Tam, sự bình tĩnh của Tạ Tam cũng truyền sang cô, cô vội vàng nói : « Có thật, em nhìn thấy một cái bóng mặc váy trắng từ trong rừng bay ra. »
Giọng nói Trình Dao Dao nghẹn ngào, thân thể run rẩy, thực sự bị dọa sợ.
Tạ Tam vuốt nhẹ tóc cô, dụ dỗ nói : « Có phải hoa mắt rồi không ? Bây giờ chúng ta về nhà ngay, đừng sợ. »
Trình Dao Dao ậm ờ, vẫn bám chặt trên người Tạ Tam không chịu xuống. Một tay Tạ Tam mới khỏi nên không có sức lớn, bất đắc dĩ nói : «Anh ôm em không có cách nào xách đồ. »
« Vậy không cần giỏ nữa. » Trình Dao Dao cố tình gây chuyện nói.
Tạ Tam ôm cô gái nhỏ ở trong n.g.ự.c dính người, nói : « Được, cũng không cần sữa dê nữa ? »
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-357-om-ngu.html.]
Trình Dao Dao do dự, tội nghiệp nói : « Cần. »
Cái ôm của Tạ Tam là thành trì an toàn nhất trên thế giới, Trình Dao Dao dựa vào trong n.g.ự.c hắn một lúc, cuối cùng chịu xuống.
Cái tay bị thương của Tạ Tam nắm c.h.ặ.t t.a.y Trình Dao Dao, tay phải xách giỏ lên, hai người đi về nhà.
Vừa đi được mấy bước, bên trong rừng cây lại truyền ra thanh âm rì rào, một thân ảnh màu trắng như ẩn như hiện phía sau rừng cây. Lần này Tạ Tam chú ý tới, đột nhiên dừng lại.
Trình Dao Dao đứng cạnh Tạ Tam, bả vai hắn che tầm mắt nên không rõ ràng lắm, nói : « Sao vậy ? »
Giọng nói của Tạ Tam bình tĩnh : « Không sao. Em Dao Dao, nắm c.h.ặ.t t.a.y anh. »
Trình Dao Dao khóc thành tiếng : « Anh cũng nhìn thấy phải không ưm… »
Tạ Tam che miệng Trình Dao Dao lại, không nói được, hai tay cô nắm chặt cổ tay Tạ Tam, từ đầu ngón chân lên đến đỉnh đầu tê dại. Lúc trước cô không tin trên đời này có ma, nhưng chính mình có thể xuyên sách, còn chuyện gì không thể nữa?
Trình Dao Dao vỗ vỗ cổ tay Tạ Tam, ra hiệu hắn buông ra.
Tạ Tam chậm rãi buông ra, nói thầm bên tai cô: “Đừng lên tiếng.”
Trình Dao Dao nói nhỏ : « Anh thấy cái gì vậy ? »
Tạ Tam không trả lời, nhỏ giọng nói: “Đừng nhìn lung tung, chúng ta đi thẳng về trước.”