Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 385: Mèo con có tên rồi
Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:23:24
Lượt xem: 84
Trình Dao Dao không biết chuyện xảy ra trong ruộng, cô còn đang quấn chăn nhỏ ngủ trên giường. Tiếng mưa rơi tí tách trên mái ngói cùng tiếng ếch kêu một xướng một họa, giống như một bản hòa âm thôi miên dài dằng dặc.
Trên bàn để một lọ hoa nhài, để thêm nước vào bên trong lọ, qua một đêm hoa đã nở, giống như hoa sen trắng trôi nổi trên mặt nước, bay ra mùi hương thơm ngát. Trong phòng còn có mùi lá ngải cứu đốt nhàn nhạt hòa lẫn với mùi hoa nhài, đây là mùi hương quen thuộc nhất trong phòng Trình Dao Dao vào mùa hè.
Đến khi mèo con trèo lên giường giẫm vào đầu cô, Trình Dao Dao mới bất đắc dĩ mở mắt ra,hai tay giơ mèo con lên cao: “Trình Cường Cường!”
(犟: tên hán việt là Cường, nghĩa là cứng đầu, cố chấp, ương bướng, không nghe lời.)
Đúng vậy, mèo con đã có tên. Người nhà đặt rất nhiều tên cho mèo con: Khoai Mập, Nhục Nhục (thịt thịt), Ngu Ngốc, Quai Quai, Meo Meo, Nguyên Bảo, Cầu Sữa,… Từ đầu đến cuối vẫn không chọn được, dù sao gọi nó là gì nó cũng thờ ơ.
Có một hôm bà Tạ mắng Tạ Tam: “Cứng đầu!”
Mèo con đang chổng m.ô.n.g lên ăn canh trứng gà bỗng nhiên ngẩng đầu: “Meo!”
Bà Tạ tưởng mình nghe nhầm, thử gọi lại: “Cứng đầu?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-385-meo-con-co-ten-roi.html.]
“Meo! Meo!” Mèo con kêu to.
Bà Tạ bật cười, nói: “Cứ gọi mày là Cứng đầu đi!”
Mèo con nhấc chân ngắn chạy nhanh như chớp đến bên chân bà Tạ, chân trước cào ống quần bà: “Meo! Meo!”
Nhưng Cứng đầu nghe không hay, sau đó đổi thành Cường Cường, cùng họ với Trình Dao Dao, tên Trình Cường Cường, cũng gọi là Mứt cam, ai bảo lông mèo con màu vàng cam, giống như đồ hộp đựng mứt cam.
“Meo meo!” Chân sau của Cường Cường nhún nhảy, bụng nhỏ tròn vo. Ngày nào Trình Dao Dao cũng vùi vào bụng mèo con hít một cái, lông mao của mèo con mềm mềm giống như lông của quả cầu đã được phơi khô, mang theo mùi sữa thơm, bị cô xoa rối tung lên. Cường Cường còn nhỏ đã bị vứt đi nên không được uống sữa mẹ, bên trên khuôn mặt nhỏ tròn tròn viết chữ “cuộc sống không dễ dàng”.
Trình Dao Dao hít đủ rồi, ôm Cường Cường xuống giường, đun nước sôi pha sữa bột sữa cho nó. Mấy ngày nay Tạ Tam bận rộn, không có cách nào đi lấy sữa dê cho Cường Cường. Lần trước Hàn Nhân mua một túi bột sữa dê còn thừa hơn nửa, cô chê mùi sữa dê tanh nên không uống nữa, vừa vặn đáp ứng nhu cầu của Cường Cường.
Múc một ít bột sữa dê cho vào cốc, dùng thìa ép mịn, sau đó đổ nước sôi vào quấy đều, mùi thơm sữa dê đậm đặc quay xung quanh phòng. Cường Cường đứng dưới chân Trình Dao Dao vội vàng quay tới quay lui, ngẩng đầu kêu meo meo thúc giục cô.
“Không được gấp, không được gấp.” Trình Dao Dao cho thêm ít linh tuyền vào bát sữa dê, đợi sữa bớt nóng sau đó cầm cốc đi ngoài: “Ra ngoài uống, không được làm bẩn phòng chị.”
Cường Cường nhấc cái chân nhỏ nhắn vui vẻ chạy theo sau cô, lúc qua cửa thì dừng lại, chân trước dồn xuống cong m.ô.n.g lên, nhảy một cái bay cao — chân trước cố gắng bám vào trên ván cửa, chân sau giãy dụa nửa ngày mới bò qua, ngã lăn trên mặt đất một vòng mới đứng dậy, lắc lắc bụi đất dính trên lông rồi chạy nhanh như chớp đuổi theo Trình Dao Dao đến phòng chính.