Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 4: Chạy theo thanh niên trí thức nhỏ

Cập nhật lúc: 2024-08-30 11:57:46
Lượt xem: 369

Trình Dao Dao giơ hai tay chờ.

Đợi một lát, người đàn ông vẫn đứng yên tại chỗ nhìn mình, sắc mặt kỳ quái, không có ý muốn cõng cô.

Cánh tay của cô giơ lên mỏi nhừ, cô tức giận nói: "Không phải anh muốn cõng tôi sao?"

Lông mày người đàn ông khẽ nhếch lên. Lông mày hắn rất cao, từ xa nhìn lại rất hung dữ.

Sức lực của Trình Dao Dao lập tức mất hết, nhưng cô vẫn phải giả vờ không phục trừng hắn, sau đó... sau đó sợ hãi dời mắt đi: "Tự anh nói muốn cõng tôi ..."

Giọng nói của người đàn ông lộ ra một chút gợn sóng: "Đầu cô bị hỏng rồi đúng không?"

"Đầu anh mới hỏng!" Trình Dao Dao ồn ào, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tức điên lên.

Mắt người đàn ông lạnh lùng nhìn cô, không nói gì.

Trình đại tiểu thư chưa bao giờ phải chịu tủi thân như vậy, bình thường chỉ cần cô liếc nhìn đã có đầy đàn ông ra sức tranh nhau lấy lòng cô, người đàn ông trước mặt này thực sự là đầu gỗ, còn là đầu gỗ không có phong độ.

 

Nếu không phải bỗng nhiên cô bị ném tới địa phương kỳ quái này, cô sẽ để hắn chọc tức sao.

Trình Dao Dao ướt sũng ngồi dưới đất, dáng vẻ chật vật vẫn xinh đẹp giống như một bông hoa trái mùa nở trên mặt đất. Lúc này cô cúi thấp đầu lộ ra cái gáy trắng nõn, yếu ớt không chịu nổi.

Lương tâm người đàn ông trỗi dậy, một tay khiêng còn lợn rừng, một tay cầm ngược thanh đao, đưa chuôi đao tới trước mặt Trình Dao Dao: "Nắm lấy."

"Không cần anh, tự tôi có thể làm được!"

Tính tình Dao Dao cũng nổi lên, cô đẩy chuôi đao ra, sau đó cố gắng cởi dây thừng cuốn quanh eo. Nhưng dây thừng làm từ vải đay thô dày cộm ma sát vào tay Trình Dao Dao đau nhức, cô tháo nửa ngày vẫn không được mà nó càng quấn chặt hơn.

Người đàn ông lạnh lùng nói: "Đó là nút buộc móng heo, càng kéo càng chặt."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-4-chay-theo-thanh-nien-tri-thuc-nho.html.]

 

"...Nút buộc gì?" Trình Dao Dao nghi ngờ nói.

Trong mắt người đàn ông loé sáng, hắn kiên nhẫn giải đáp: "Nút buộc móng heo. Chính là thời điểm mổ heo, dùng nút thắt trói móng heo, heo mẹ hung dữ nhất cũng không giãy ra được."

"... Tôi gϊếŧ anh! Anh dám nói tôi là heo!" Trình Dao Dao giận giữ can đảm hẳn lên, cô nắm cành cây khô bùn nhão trên mặt đất ném vào người đàn ông đang đứng bên cạnh.

...

Mưa to không có dấu hiệu dừng lại, sắc trời dần dần tối, đường núi trơn trượt khó đi. Mùi m.á.u tươi của lợn rừng có thể dẫn tới một số loài động vật nào đó, bên trong bụi cây ven đường phát ra tiếng xột xoạt ẩn nấp nguy hiểm không biết trước.

Trên người Trình Dao Dao mặc áo choàng ngắn của người đàn ông, vẻ mặt cô đau khổ : « Anh buông tôi ra đi, tôi không ném anh nữa... Tôi sẽ không chạy, anh đi chậm một chút. Này ! »

 

Cô vừa đi vừa khóc lóc om sòm mãi, hai tay Trình Dao Dao buộc chặt bị người đàn ông nắm lảo đảo đi về phía trước.

Người đàn ông khiêng con lợn rừng đi như bay tiến thẳng về trước. Một bên chân Trình Dao Dao để trần khập khiễng đi ở phía sau, mỗi bước đi đều có nước bùn chảy vào trong giày, đế giày bám dính bùn đất, quần áo ướt đẫm dính sát lên người, lúc đi đường vô cùng tốn sức.

Cô dứt khoát đặt trọng lượng cả người lên trên sợi dây, người đàn ông đi đằng trước nắm chặt dây thừng kéo cô đi giống như đang dắt một con vật không nghe lời, lòng hắn cứng như sắt, mặc kệ Trình Dao Dao khóc lóc om sòm, làm nũng cũng không bị lay động.

Thỉnh thoảng người đàn ông sẽ quay đầu xác nhận Trình Dao Dao có theo kịp không, khi thấy hố nước sẽ kéo cô qua. Hai người đi dọc theo mấy con đường núi, vừa đi vừa nghỉ hơn nửa giờ mới ra khỏi rừng sâu, trước mắt rộng rãi sáng sủa.

Dưới núi là một mảnh lớn ruộng bậc thang đan xen nhau bao quanh thôn làng, trong thời tiết mưa to có thể thấy mơ hồ các căn nhà nông thôn có kiểu dáng ở thế kỷ trước, Trình Dao Dao có thể thấy khu kiến trúc thấp bé như vậy ở trong phim.

Đến gần chân núi, cách đó không xa truyền đến tiếng kêu : « Trình Dao Dao — thanh niên trí thức Trình — »

Dưới chân núi xuất hiện một đoàn người, họ mặc quân lục hoặc quần áo màu xanh đậm, bên ngoài khoác áo mưa đội mũ rộng vành, nam nữ già trẻ đều có mặt, họ đang khua chiêng gõ trống tìm người.

Trình Dao Dao lộp bộp một tiếng, cô vừa mới tiêu hóa xong tất cả ký ức liền thấy một màn trước mắt này, hai thứ hợp lại như muốn nói rõ với cô : Cô xuyên vào quyển tiểu thuyết mới đọc hôm qua «Nhật ký mỹ thực dưỡng gia năm 60 » rồi.

Loading...