Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 405
Cập nhật lúc: 2024-09-01 14:32:09
Lượt xem: 91
Trình Dao Dao “a” một tiếng, hỏi tiếp: “Nghe nói mẹ Minh Minh rất trẻ, dáng dấp cũng không tệ?”
Bà Tạ nói: “Nói lung tung! Mẹ Minh Minh 27,28 tuổi rồi, là góa phụ trẻ trong nhóm góa phụ, nhưng lớn hơn Chiêu ca nhi 7,8 tuổi liền!”
Bà Tạ nghĩ tới gì đó cười nói: “Có chuyện rất buồn cười. Năm đó thím Kim Hoa đến nhà muốn làm mai cho Chiêu ca nhi và mẹ Minh Minh, Chiêu ca nhi là trẻ ranh to xác 17,18 tuổi, lại tìm một người phụ nữ tái giá, cô ta nghĩ thế nào vậy? Thanh danh của mẹ Minh Minh còn cần nữa không? Cô ta bị bà cầm chổi đánh đuổi ra ngoài!”
Trình Dao Dao bĩu môi: “Sao lại đánh đuổi đi, nói không chừng trong lòng anh ấy vui lòng đấy.”
Bà Tạ bật cười: “Ánh mắt Chiêu ca nhi rất cao. Trước kia cũng có mấy cô gái thấy bộ dáng của nó tốt, tình nguyện gả tới không cần lễ hỏi, nhưng nó không gật đầu!”
Ánh mắt Tạ Tam cao lắm. Trong lòng Trình Dao Dao mừng thầm, lúc này mới hết giận. Nhưng cô không nói cho Tạ Tam biết đâu, nhìn bộ dáng thận trọng của Tạ Tam, cô bật cười.
Bầu không khí trong phòng dần dần ấm áp. Tạ Tam ôm Trình Dao Dao, kéo chăn đắp kín cho cô. Trời vẫn chưa vào đông, tay chân Trình Dao Dao đã lạnh buốt, mỗi đêm đều muốn Tạ Tam ủ ấm mới ngủ được. Không biết bao yếu ớt của hắn đến mùa đông làm sao bây giờ.
Tạ Tam thấp giọng nói bên tai Trình Dao Dao: “Em Dao Dao.”
Trình Dao Dao nghịch nút thắt trên áo hắn, “Vâng” một tiếng: “Sao vậy?”
Tạ Tam vui vẻ, cái cằm đặt trên đỉnh đầu cô cọ nhẹ: “Chỉ muốn nói chuyện với em.”
“Vậy anh nói đi.” Trình Dao Dao hơi buồn cười ngẩng đầu lên nhìn râu trên cằm Tạ Tam.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-405.html.]
Tạ Tam ngu ngốc nói: “Em nói đi.”
“Ừm…” Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, bỗng nhiên hỏi: “Dáng dấp góa phụ Liễu thế nào?”
“!!!” Tạ Tam nhảy dựng lên, đầu trực tiếp đυ.ng vào cột giường, bộ dáng bị giẫm phải đuôi nhìn Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao vô tội giơ tay: “Không phải anh muốn nói chuyện sao?”
“…” Gân xanh trên cổ Tạ Tam nổi lên, trừng mắt nhìn Trình Dao Dao không nói ra lời, đánh cũng không đánh được, mắng cũng không mắng được, tức giận cầm cốc nước bên cạnh ngửa đầu uống.
Trình Dao Dao vội ngăn hắn lại: “Nước đó…”
Trình Dao Dao không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn Tạ Tam uống hết, giật giật cổ áo, giọt nước chảy dọc xuống cổ.
Tạ Tam thở một ra một hơi mới tỉnh táo lại, nhìn Trình Dao Dao thấp giọng nói: “Anh chưa từng nói chuyện với góa phụ Liễu, không nhớ rõ dáng dấp của cô ấy.”
“Em biết.” Trình Dao Dao nuốt nước bọt, nói: “Em buồn ngủ, anh nhanh về phòng ngủ đi.”
Tạ Tam thấy thế càng tức giận, nắm tay Trình Dao Dao: “Thật! Lần nào anh cũng để củ sen lại rồi đi luôn, không nhìn mặt cô ấy, mấy năm nay là Minh Minh đến lấy củ sen…”
“Em biết, em không tức giận.” Trình Dao Dao bỗng nhiên nắm cổ áo hắn kéo về phía mình, dùng sức hôn một cái: “Ngoan, em buồn ngủ lắm rồi, phải đi ngủ.”