Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 416
Cập nhật lúc: 2024-09-01 19:22:09
Lượt xem: 61
Đạo diễn Vinh ôn hòa nói với Trần Dũng: “Chủ nhiệm Trần, đồng chí Tiểu Trình có quan hệ gì với anh?”
“Đồng chí Tiểu Trình là họ hàng của vợ tôi! Trần Dũng lập tức kéo quan hệ lại gần, cười nói: “Cô ấy thường đến nhà văn hóa tìm vợ tôi, lần trước phóng viên Âu Dương nhìn thấy cô ấy, còn tưởng cô ấy là người của đoàn văn công nên mới chụp ảnh.”
Đạo diễn Vinh nói: “Hóa ra là như vậy, xem ra chúng ta hiểu lầm rồi!”
Trong lòng Trình Dao Dao còn đang có chuyện gấp, nói: “Không có chuyện gì tôi phải đi đây, bên ngoài còn có người đang chờ tôi.”
Đây là cơ hội nghìn năm có một, thế mà Trình Dao Dao không hứng thú? Đám người nhất thời ngơ ngẩn, trơ mắt nhìn Trình Dao Dao đi xa, chỉ có Trần Dũng bước nhanh đuổi theo.
Sắc mặt Ngô Mạn khó coi sắp chảy ra nước. Cô nằm mơ cũng muốn có cơ hội như vậy, thế mà Trình Dao Dao chẳng thèm ngó tới? Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Trình Dao Dao, Ngô Man cắn răng.
Đẩy cửa nhà văn hóa nặng nề ra, trước mắt lập tức sáng lên. Bên ngoài nắng chiều đầy trời, Tạ Tam duỗi chân ngồi trên bậc thang, bàn tay to trêu gà con trong giỏ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tạ Tam quay đầu nhìn lại. Trình Dao Dao cười muốn nói chuyện, Trần Dũng đã đuổi tới: “Dao Dao, Dao Dao!”
Mặt Tạ Tam lạnh lùng đi tới, chắn trước người Trình Dao Dao.
Tạ Tam hung dữ dọa Trần Dũng nhảy dựng lên: “Anh… Anh là ai vậy?”
Trình Dao Dao vội nói: “Tạ Tam, đây là chủ nhiệm Trần em đã nói với anh. Chủ nhiệm Trần, đây là Tạ Tam, bạn…bạn trai em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-416.html.]
Trần Dũng kinh ngạc nhìn Tạ Tam, bộ dáng rất xứng đôi: “Xin chào, tôi là Trần Dũng.”
Lúc này Tạ Tam mới hòa hoãn lại, chào hỏi với Trần Dũng.
Trần Dũng nói vài lời rồi vội vàng nói với Trình Dao Dao: “Dao Dao, họ là đạo diễn lớn đến từ Thượng Hải, sao cô cứ đi như vậy?”
Trình Dao Dao lấy hai bình mứt quả và nấm tương ra: “Tôi đưa anh cái này. Nghe nói anh đến nhà máy phân hóa học tìm tôi mấy lần, tôi còn tưởng anh có chuyện gì cơ.”
Trần Dũng nói: “Đạo diễn Vinh tìm cô, đây không phải là chuyện lớn à! Đó là cơ hội tốt nghìn năm có một, mấy cô gái trong đoàn văn công của chúng tôi nằm mơ cũng muốn được chọn. Cô suy nghĩ kỹ lại, cô…”
Mắt Trần Dũng nhìn Trình Dao Dao, kéo Trình Dao Dao qua một bên nhỏ giọng nói thầm: “Chỉ cần đạo diễn Vinh nói một câu, cô có thể đến nhà sản xuất phim, về thành phố, chuyện này chỉ cần một câu nói!”
Tạ Tam đứng một mình bên cạnh, nắm tay để xuôi bên người siết chặt. Đến khi Trình Dao Dao nắm tay hắn, Tạ Tam mới lấy lại tinh thần. Trần Dũng đã rời đi.
Trình Dao Dao ngửa đầu nhìn hắn nói: “Em gọi anh mấy lần, anh đang ngẩn người nghĩ gì thế?”
Tạ Tam im lặng xách đồ lên, tiếng nói khàn khàn: “Về thôi.”
Trình Dao Dao đi bên cạnh hắn nói: “Có đạo diễn lớn tìm em đóng phim! Anh nhớ lần trước có một phóng viên đáng ghét chụp hình em không? Anh ta gửi ảnh của em cho tạp chí, đạo diễn nhìn thấy, tìm đến tận đây.”