Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 421
Cập nhật lúc: 2024-09-01 22:34:52
Lượt xem: 67
Trong lòng Trình Dao Dao tức giận, cô có tình cảm sâu đậm với tòa nhà này, không thể chấp nhận được việc người khác nói nó không tốt. Môi Trình Dao Dao cong lên: “Vậy anh nhìn kỹ xem có thể chụp ra cái gì.”
Đạo diễn Vinh cười nói: “Tốt! Vậy chúng ta chụp thử mấy tấm trước!”
Bà Tạ nghe nói muốn chụp ảnh nhà cũ, hơi kinh ngạc: “Tòa nhà này bao nhiêu năm không sửa rồi, cả nhà cũ nát, có cái gì đẹp mà chụp?”
Tiểu Phác và trợ thủ đang điều chỉnh máy móc, cười nói: “Là bầu không khí như thế này, nhà có có lịch sử, có lắng đọng, chỗ như vậy mới có thể chụp ra câu chuyện xưa.”
Bà Tạ xúc động, thở dài nặng nề. Trình Dao Dao nhỏ giọng nói: “Bà nội, có phải bà không muốn cho họ chụp không?”
“Không phải.” Bà Tạ miễn cưỡng cười, chỉnh tóc giúp Trình Dao Dao: “Bà ở trong phòng bếp nghe rõ. Người ta từ xa đến, có thành ý như vậy, giúp người ta chụp bộ ảnh đi. Chụp lại tòa nhà của chúng ta, về sau muốn xem cũng có thể nhớ lại.”
Trình Dao Dao cười nói: “Vâng ạ!”
Trình Dao Dao về phòng thay quần áo. Đạo diễn Vinh thương lượng với bà Tạ: “Có thể di chuyển đồ vật trong phòng chính một chút được không ạ?”
Bà Tạ cười: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-421.html.]
Trần nhà Tạ gia rất cao, dùng gỗ nhãn làm xà nhà, nền đất lát gạch xanh không dính chút bụi nào. Đạo diễn Vinh bảo người di chuyển ít đồ vật linh tinh, chỉ để lại cái bàn dựa vào tường phòng chính, hai bên có hai cái ghế bành, bên tay trái có một lọ hoa kim châm.
Tiểu Phác cầm máy ảnh chậm rãi chuyển động tìm góc chụp tốt nhất. Ánh nắng mùa đông chiếu vào căn phòng, tạo nên một câu chuyện xưa giúp ống kính. Di chuyển sang trái, cái bóng màu trắng cam chạy qua màn ảnh, nhảy lên mấy cái.
Một con mèo quýt nhỏ mập mạp không biết chạy ra từ chỗ nào, tùy tiện nằm sấp bên cạnh lọ hoa, ngáp một cái liền ngủ mất, cái đuôi lông xù rủ xuống.
Âm thanh răng rắc vang lên lưu lại hình ảnh này.
Đèn flash làm mèo nhỏ mập mạp kinh sợ, Cường Cường meo một tiếng, nhảy xuống bàn chạy ra. Tiểu Phác thấy thú vị, ống kính đuổi theo mèo nhỏ, một đôi giày cao gót xuất hiện trong màn ảnh.
Ống kính di chuyển lên trên, một đôi chân mảnh khảnh xuất hiện, lại lên tiếp là váy nhung màu đen, vải vóc mềm mại dán vào đường cong lả lướt.
Trình Dao Dao mặc váy liền màu đen bằng nhung, kiểu dáng giống như sườn xám. Cô bôi son, sợi tóc hơi rối rơi trên vai. Cô ôm mèo con trong ngực, hơi cúi đầu nhìn, sợi tóc theo động tác của cô trượt xuống, che một nửa làn da trắng môi đỏ.
Ngón tay Tiểu Phác run run không ấn chụp được, âm thanh run rẩy: “Nhìn bên này!”
Trình Dao Dao lười biếng đứng bên cạnh ô cửa sổ khắc hoa, ngón tay nhẹ nhàng gãi gáy mèo con, đôi mắt hoa đào hờ hững nhìn ống kính. Cái nhìn này làm kinh diễm diễn đàn ảnh bao nhiêu năm.