Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 425
Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:06:51
Lượt xem: 74
“… Không phải không để ý đến em.” Tạ Tam cúi đầu nhìn cô: “Sao còn chưa ngủ?”
“Hơi kích động, không ngủ được.” Trình Dao Dao mệt mỏi nói.
Tạ Tam thở dài, cầm áo khoác lên cho cô. Trình Dao Dao ôm cổ Tạ Tam để hắn ôm cô đi xung quanh phòng.
Tạ Tam ôm ấp ấm áp, Trình Dao Dao thoải mái buồn ngủ, mơ hồ nói: “Ngày mai anh còn phải đi làm sao?”
Tạ Tam: “Ừm.”
“Ngày mai em chụp ảnh.” Trình Dao Dao cọ vào gáy hắn, giả bộ vô tình nói: “Anh còn chưa thấy dáng vẻ chụp ảnh em đúng không?”
Tạ Tam nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm.”
“…” Trình Dao Dao tức giận, đột nhiên ngẩng đầu lên mượn ánh trăng thấy khóe môi Tạ Tam hơi nhếch lên, bộ dáng cười cười rất đáng ghét.
Trình Dao Dao tức giận nói: “Đáng ghét!”
Tạ Tam dùng môi chặn lại lời mắng chửi sắp tuôn ra từ miệng nhỏ của cô, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Em Dao Dao chụp ảnh rất đẹp, anh thấy rồi.”
Trình Dao Dao giống như cá nóc bị kim đâm, tức giận tiêu tan: “Vậy ngày mai… ngày mai anh xem em chụp ảnh không?”
Tạ Tam nói: “Ngày mai anh còn phải đi làm việc, không thể ở nhà được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-425.html.]
Trình Dao Dao lẩm bẩm một tiếng, không nói gì. Tạ Tam cắn tai cô: “Em giữ quần áo lại, chờ buổi tối anh về xem, được không?”
“Anh… Anh mơ đi!” Ngón chân Trình Dao Dao cuộn lại, ôm chặt cổ Tạ Tam: “Đi thêm một lúc nữa.”
Bên dưới ánh trăng sáng, Trình Dao Dao dựa vào n.g.ự.c Tạ Tam, dần dần ngủ thiếp đi trong sự dịu dàng.
Trong mơ cô thấy một tòa nhà, cánh cửa nặng nề đóng chặt, một cô hầu gái tết tóc dài mặc một bộ quần áo màu trắng đứng im lặng trước cửa. Bên trong bối cảnh cũ kỹ, chỉ có một cô gái mặc sườn xám màu đỏ tươi, ngày ngày dựa vào cửa sổ chờ một người không thấy về.
Một hôm, ngoài cửa có tiếng vó ngựa, áo khoác ngắn tay của người sĩ quan bay lên nhảy xuống ngựa, đôi chân đi ủng giẫm lên bậc thang đầy rêu xanh.
…
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đạo diễn Vinh và đoàn người đến Tạ gia.
Hôm nay họ mang rất nhiều thứ đến, máy móc, giá ba chân, tấm phản quang. Tổ đạo cụ lấy rất nhiều đồ cổ ra trang trí trong phòng chính dọa bà Tạ nói liên tục: “Đừng, đừng, những thứ này là đồ vật của giai cấp bóc lột!”
Đạo diễn Vinh cười nói: “Lão thái thái, bà đừng lo lắng, đây là dụng cụ để chụp ảnh thôi. Tôi đã làm báo cáo với chủ của những đồ vật này, mượn dùng tạm thời, sẽ không gây phiền phức cho bà.
Bà Tạ nhìn mấy đồ vật gây họa này sợ hãi: “Không được! Đạo diễn, nhà chúng tôi đã cải tạo tốt, những đồ vật này không thể xuất hiện nữa!”
Đạo diễn Vinh bất đắc dĩ nhìn Trình Dao Dao: “Tiểu Trình, cô nhìn xem…”
Trình Dao Dao cười vỗ tay bà Tạ, giải thích nói: “Bà nội, nhà sản xuất phim này là của nhà nước, bà không cần lo lắng đâu ạ. Nếu có chuyện gì xảy ra, đạo diễn sẽ chịu trách nhiệm. Đúng không?”
“Đúng!” Đạo diễn Vinh nói: “Lão thái thái, tôi đảm bảo với bà, bà nhất định sẽ không có chuyện!”