Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 428
Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:07:44
Lượt xem: 67
Trình Dao Dao cảm thấy nửa đời sau cô không cần bận tâm gì cả, bởi vì cô tìm được một khúc gỗ. Cô nhấc chân lên đạp vào bả vai của Tạ Tam, lông mày Tạ Tam không nhíu một cái, bắt lấy chân cô: “Chân lạnh như vậy, sao không lên giường sưởi ấm?”
“Hừ!” Trình Dao Dao dùng sức rút chân về nhưng lại bị Tạ Tam giữ chặt, cô tức giận quay đầu sang một bên.
Tạ Tam xoay gương mặt nhỏ của cô lại, son trên môi Trình Dao Dao đã bị lau đi một ít, khóe môi dính vết đỏ đỏ, hiện ra mấy phần ngây thơ và tội nghiệp. Tạ Tam dựa vào chóp mũi côm nói: “Nghe nói em cáu kỉnh, không chịu chụp ảnh?”
Mặt Trình Dao Dao kéo căng, lúc đầu cô muốn nói với Tạ Tam, nhưng bây giờ Tạ Tam lại đẩy hết trách nhiệm lên đầu cô: “Cút đi! Em không muốn nói chuyện với anh!”
Thân hình Tạ Tam vững chắc như núi, nói: “Người muốn chụp ảnh là em, không chụp cũng là em. Tính tình trẻ con, không có tiến bộ.”
“Anh… Anh!” Trình Dao Dao tức giận muốn bóp c.h.ế.t hắn, nhưng một chân còn đang gác trên vai Tạ Tam, tư thế xấu hổ này làm cô không lấy sức nổi, khẽ động sườn xám trượt xuống, cô xấu hổ không dám làm bừa.
Trình Dao Dao tức giận nói: “Ông đạo diễn kia phiền chết, một cảnh mà muốn bắt em chụp đi chụp lại cả trăm lần, ông ấy cố ý làm khó em!”
Tạ Tam nói: “Thật không? Đạo diễn lãng phí ảnh phim bắt em chụp lại để làm khó em?”
Trình Dao Dao kìm nén bực bội, cố gắng gồng lên giống con cá nóc: “… Dù sao em cũng không phải là người chuyên nghiệp, em không chụp nữa!”
“Thật sự không chụp nữa?” Tạ Tam tùy ý hỏi, ánh mắt lại phức tạp nhìn chằm chằm mắt Trình Dao Dao.
Ánh mắt Trình Dao Dao run rẩy liếc nhìn một bên, cứng rắn phun ra một câu không có sức thuyết phục: “Không muốn chụp… Không thèm.”
Đôi mắt Tạ Tam ảm đạm, thở dài cọ sát chóp mũi Trình Dao Dao: “Rốt cuộc là không thích hay không muốn chụp?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-428.html.]
Trình Dao Dao nói: “Anh cũng muốn em chụp ảnh sao?”
Trong giọng nói của cô rõ ràng mang theo chờ mong, đầu lưỡi Tạ Tam đắng chát, hỏi lại: “Anh chụp ảnh có vui không?”
“Em tức c.h.ế.t rồi.” Trình Dao Dao không nghĩ ngợi gì nói luôn, dừng một chút lại chần chờ nói: “Nhưng rất thú vị… Đạo diễn mắng em cũng vì em biểu hiện không tốt.”
Tạ Tam nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Vậy thì cố gắng hết sức.”
“Em còn tưởng anh không thích em chụp ảnh chứ.” Trình Dao Dao tò mò nhìn Tạ Tam: “Có phải bà nội nói gì với anh không?”
Tạ Tam nói: “Anh chỉ cần em vui vẻ là được.”
Tai Trình Dao Dao dưới ánh nhìn của hắn dần đần đỏ lên, bỗng nhiên tức giận nói: “Anh muộn như vậy mới về! Em buồn ngủ lắm rồi, anh đứng dậy, em phải đi thay quần áo!”
“Không phải em mặc để anh nhìn sao?” Tạ Tam cười lưu manh, hắn biết tâm tư của cô.
Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận, dùng sức đẩy hắn: “Anh nằm mơ à! Mau cút đi!”
Tạ Tam cười không nói. Tùy ý để Trình Dao Dao đẩy hắn dậy, bỗng nhiên ôm lấy thắt lưng cô, ném cô vào trong chăn: “Hôm nay anh muốn em!”