Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 431

Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:09:23
Lượt xem: 138

Đúng rồi! Trình Dao Dao thận trọng đi qua: “Chuyện gì vậy?”

Đạo diễn Vinh đưa một phong thư cho cô, cười nói: “Đây là cát-sê của cô.”

“!!!” Trình Dao Dao mở ra xem, bên trong có một chồng nhân dân tệ, tầm 200 đồng.

Đạo diễn Vinh cười nói: “Biểu tình của cô sao vậy? Chê ít à?”

Trình Dao Dao cất tiền lại, bộ dáng không hứng thú. Thư ký nhịn không được nói: “Tiền trợ cấp một ngày của diễn viên ở nhà sản xuất phim được 8 đồng, thu thập mấy ngày qua của cô cao hơn diễn viên cấp 1 nhiều, là đạo diễn tự mình…”

Đạo diễn Vinh cắt ngang lời thư ký: “Mau đưa quà tôi chuẩn bị ra đây.”

Đạo diễn Vinh chuẩn bị quà cho người Tạ gia và Trình Dao Dao, ngay cả Cường Cường cũng được nhận một túi cá khô. Bà Tạ liên tục từ chối nhưng không được nên nhận lấy, đưa rất nhiều nấm tương và hoa quả khô Trình Dao Dao làm cho bọn họ.

Trước khi đi đạo diễn cũn không nói chuyện đóng phim với Trình Dao Dao, chỉ cười tủm tỉm cam đoan sẽ gửi ảnh cho Trình Dao Dao. Bà Tạ và Tạ Phi lưu luyến đưa bọn họ đến cổng, nhìn xe biến mất trong tầm mắt mới quay về.

Vài ngày náo nhiệt vắng vẻ trở lại. Chuyện xảy ra mấy ngày trước đối với Tạ Phi ít khi ra khỏi nhà mà nói là một việc vô cùng kỳ diệu. Bà Tạ cũng cảm thấy vui vẻ — bà có thể nhìn thấy Tạ gia lúc trước qua bối cảnh dựng lên.

Chỉ có Trình Dao Dao yên tĩnh khác thường. Cô vẫn mặc bộ sườn xám màu xanh lam mà đạo diễn đã tặng cô, ngồi một mình trong phòng chính một lúc lâu, nhìn ánh nắng chiếu xuống mặt đất hoảng hốt. Cảm xúc u oán của Thẩm Ký Thư trong người Trình Dao Dao còn chưa thoát ra, nội tâm cô không hiểu sao lại phiền muộn.

Lúc này Trình Dao Dao còn không biết tình huống của mình được gọi là nhập tâm vào vai diễn. Mấy ngày qua, đêm nào cô cũng mơ thấy cô gái kia, cảnh diễn bên trong hay bên ngoài cô cũng không phân rõ.

Đúng lúc này, Tạ Tam lại không ở bên cạnh cô. Mãi đến lúc trời tối, Tạ Tam mới mang theo hơi lạnh trở về.

Bà Tạ thu dọn đồ xong đang muốn về phòng, thấy Tạ Tam về thì nói: “Chiêu ca nhi, về rồi à. Ăn cơm chưa? Trong nồi còn cơm nóng đấy.”

Tạ Tam nói: “Cháu ăn rồi, em Dao Dao đâu ạ?”

Bà Tạ chỉ phòng Trình Dao Dao nói: “Đang ở trong phòng. Cơm tối cũng không ăn, không biết khó chịu ở đâu, cháu mau đi xem đi.”

Trong phòng đốt đèn, Trình Dao Dao nằm sấp trong chăn, quần áo cũng không thay, vẫn là bộ sườn xám màu xanh lam kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-431.html.]

Màu này rất kén người, làm nổi bật nên làn da trắng như tuyết của Trình Dao Dao. Thấy Tạ Tam đến, cô còn giấu mặt vào trong chăn.

Tạ Tam trêu chọc nói: “Vụng trộm khóc sao?”

Trình Dao Dao lập tức ngẩng đầu lên. Khóe môi chứa ý cười của Tạ Tam cứng lại, trơ mắt nhìn đôi mắt hoa đào rơi nước mắt. Tạ Tam vội ôm cô lên, sưởi ấm ngưởi trong ngực: “Làm sao vậy, ai bắt nạt em?”

Trình Dao Dao vốn không muốn khóc, vừa nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tạ Tam, nước mắt thi nhau chảy xuống: “Tạ Tam hức hức …”

Trình Dao Dao vùi mặt vào lồng n.g.ự.c ấm áp của Tạ Tam, giống như mèo con bị tủi thân kêu meo meo. Cô nhẫn nhịn cả ngày, không chịu làm trò cười trước mặt đạo diễn, cũng không muốn bà Tạ và Tạ Phi biết. Vừa thấy Tạ Tam cái gì cũng quên hết, vừa khóc vừa kể.

Làm khó Tạ Tam có thể nghe hiểu, vừa đau lòng vừa buồn cười, mở túi đồ lấy một tấm thảm mềm mại bọc Trình Dao Dao lại, ôm cô: “Em Dao Dao uất ức rồi.”

“Rõ ràng… Rõ ràng nói em diễn tốt, tại sao muốn người khác diễn…” Trình Dao Dao khóc không thở ra hơi, tùy ý để Tạ Tam lau nước mắt trên mặt cô.

Động tác của Tạ Tam dừng lại, nhắc nhở: “Là em từ chối trước.”

Trình Dao Dao nghe vậy khóc lớn tiếng hơn: “Lúc đó em không biết kịch bản này mà! Em mặc kệ, em muốn diễn Thẩm Ký Thư…”

Tạ Tam dỗ cô như dỗ trẻ con: “Được, nhân vật này là của em Dao Dao, không cho người khác đoạt.”

Trình Dao Dao đau lòng lắc đầu: “Đạo diễn đi rồi, còn nói… còn nói muốn tìm người khác.”

“Không khóc.” Tạ Tam nói: “Lau nước mắt đi, em nhất định có thể diễn.”

“Thật… Thật sao?” Tạ Tam có một loại năng lực làm người ta không tự chủ tin tưởng hắn, mắt Trình Dao Dao đỏ ửng nhìn hắn, nhịn không khóc nữa.

Tạ Tam bóp nhẹ chóp mũi cô: “Anh cam đoan.”

Tác giả có lời muốn nói:

Dao Dao sẽ đi quay phim, nhưng không có nghĩa cô ấy muốn tiến vào giới điện ảnh. Quay phim chỉ là một tình tiết nhỏ trong truyện thôi, đây là thử thách và khảo nghiệm đối với Tạ Tam và Trình Dao Dao.

 

Loading...