Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 435: Củ sen nhồi gạo nếp
Cập nhật lúc: 2024-09-01 23:41:37
Lượt xem: 73
Lúc Tạ Tam không muốn nói chuyện, ai cũng không cạy miệng hắn ra được. Bà Tạ khuyên một lúc cũng không thấy hắn trả lời, tức giận đánh hắn: “Cứng đầu!”
Mèo con chạy vèo tới quấn quanh chân bà Tạ: “Meo ~”
“Không gọi mày, đi sang một bên.” Bà Tạ đi nấu cơm tối. Ngày mai Trình Dao Dao đi rồi, cơm tối phải làm nhiều một chút.
Cường Cường vào nhà này luôn luôn được cưng chiều, đã bao giờ phải chịu tủi thân như này? Nhìn trái nhìn phải, Tạ Tam đang ngồi sửa cái rương, nó lập tức vươn móng vuốt, chạy tới cắn một phát vào cổ tay hắn.
Advertisement
Tạ Tam: “…”
Tạ Tam nhíu mày, giơ tay lên, trên cổ tay có hai dấu răng nhỏ chảy m.á.u tươi. Mèo béo cắn xong thì chạy vèo vào phòng Trình Dao Dao, cái m.ô.n.g mập mạp thoáng cái đã biến mất sau cánh cửa.
Đây cũng không phải lần đâu tiên Cường Cường cắn hắn, thỉnh thoảng đi qua chỗ hắn cũng sẽ đột nhiên cắn hắn. Tạ Tam không thấy kinh ngạc, lau vết m.á.u trên tay đi, sau đó thả ống tay áo xuống.
Ánh mắt hắn phức tạp nhìn cửa phòng khép hờ của Trình Dao Dao, cuối cùng vẫn không đi vào phòng cô.
“Chị Dao Dao?” Tạ Phi gõ cửa, đứng ở cửa nói: “Dậy ăn cơm ạ, bà nội nấu nhiều món chị thích ăn lắm.”
Trình Dao Dao ôm mèo béo dựa vào giường, mặt buồn bã ỉu xìu: “Chị không đói bụng, không muốn ăn.”
Tạ Phi cẩn thận đi vào, kéo tay Trình Dao Dao nói: “Anh trai lại chọc giận chị sao? Ngày mai chị phải đi rồi, đừng tức giận nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-435-cu-sen-nhoi-gao-nep.html.]
“Đừng nhắc đến anh ấy với chị!” Trình Dao Dao nghiêm mặt.
Cường Cường chân chó kêu theo: “Meo! Meo!”
Tạ Phi lấy lòng nói: “Em đứng về phía chị Dao Dao. Chị đến đoàn làm phim, nếu thấy cái gì chơi vui, nhất định phải nhớ rõ về kể lại cho em nha. Chị vào đoàn phim sẽ gặp được Lâm Truyền Quân đúng không?”
Lâm Truyền Quân là diễn viên nam đóng trong một phim nổi tiếng, có thể nói là thần tượng của mấy cô gái trẻ ở niên đại này.
Tâm tình không tốt của Trình Dao Dao được cô làm vui lên: “Trên thế giới này có rất nhiều đoàn làm phim, chị cũng không biết Lâm Truyền Quân có đóng bộ phim này không.”
Đôi mắt của Tạ Phi vừa ngây thơ vừa mơ hồ: “Không phải đóng phim đều ở cùng một nơi sao?”
“Đương nhiên không phải rồi.” Trình Dao Dao giải thích: “Nội dung khác nhau sẽ đóng ở nơi khác nhau, giống như đạo diễn chụp ảnh ở nhà chúng ta vậy. Có một số kịch bản sẽ đóng ở trong rừng sâu, có một số kịch bản đóng ở trong lâm viên, còn một số khác thì đóng trong sa mạc, người trong đoàn làm phim đều đến sa mạc quay phim.”
Tạ Phi nghe xong sửng sốt: “Chị cũng phải đến sa mạc đóng phim sao?”
Trình Dao Dao lắc đầu: “Chị đến Lâm viên Sư Tử.”
Hô hấp của Tạ Phi ngừng lại: “Lâm viên Sư Tử? Trong lâm viên nuôi sư tử thật ạ?”
Trình Dao Dao không thấy hứng thú lắm gãi cằm Cường Cường: “Có rất nhiều tảng đá hình sư tử. Có rất nhiều loại to, cũng có loại nhỏ như Cường Cường vậy.”
Cường Cường nằm trong n.g.ự.c Trình Dao Dao duỗi lưng một cái, đầu nó mập mạp, bụng nhỏ cũng tròn vo, may mà chưa to như một quả cầu lớn.
Tạ Phi nhìn Cường Cường, tưởng tượng Cường Cường giống như một con sư tử con, bật cười: “Em thật sự muốn đi xem.”