Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 477: Rượu gạo
Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:03:27
Lượt xem: 56
(Rượu gạo là một món ăn nhẹ truyền thống ở khu vực Giang Nam. Đó là một loại rượu gạo được lên men từ gạo nếp trộn với men rượu – một loại men vi sinh đặc biệt.)
Không đợi Trình Dao Dao nói chuyện, Tạ Tam lại lấy thêm một túi đựng quần áo đưa cho cô: “Bà nội bảo anh mang cho em.”
Túi đồ màu xanh lam in hoa trắng, bóp thấy mềm mềm, Trình Dao Dao vui vẻ nói: “Là áo len bà nội đan cho em!”
Tạ Tam nhìn bộ dáng vui vẻ nhảy cẫng lên của cô, khóe môi cũng nở nụ cười.
Ông lão gác cổng đốt đèn sáng rõ, cửa sổ phản chiếu bóng dáng ông dựa vào ghế nghe đài. Trình Dao Dao dựa vào lan can sắt, đưa tay về phía Tạ Tam: “Tạ Tam.”
Tạ Tam nắm chặt bàn tay trắng nõn của cô, ánh mắt hắn mềm mại: “Ngoan, ngày mai anh đến đón em.”
Trình Dao Dao xị mặt, cô đóng phim thành nghiện lẩm bẩm nói: “Anh cứu em ra đi, em không muốn ở đây, anh nhất định phải tới cứu em!”
“…” Tạ Tam nắm tay cô, ý cười trên môi càng sâu, trong lòng hắn thở dài, còn như vậy hắn sẽ không nỡ đi.
Hai người náo loạn một lúc lâu, cuối cùng Tạ Tam rời đi. Trời tối om, hạt sương rơi xuống, đi xe đạp không an toàn. Trình Dao Dao nhìn về hướng Tạ Tam rời đi thật lâu, cô vừa quay người thì đụng phải nhóm người Lưu Duyệt đi từ nhà ăn ra.
“Đêm hôm khuya khoắt, không biết tránh nghi ngờ gì cả.”
Trải qua chuyện ngày hôm qua, Lưu Duyệt không dám công khai khiêu khích Trình Dao Dao nữa, cô chỉ nói nhỏ vừa đủ để Trình Dao Dao nghe thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-477-ruou-gao.html.]
Tâm tình của Trình Dao Dao rất tốt, không thèm so đo với cô ta, cô ôm giày da và áo ngẩng đầu bước đi. Lưu Duyệt còn tưởng cô sợ, thanh âm vang rõ ở phía sau : “Trong tay cô ta có cái túi gì kia, quê mùa quá đi… Đồ nhà quê…”
Đột nhiên Trình Dao Dao quay đầu lại: “Ai vừa nói câu kia? Đứng ra đây!”
Lúc cô không cười nhìn rất lạnh lùng, khí thế đè ép người. Mấy người Lưu Duyệt không đề phòng bỗng nhiên cô trở mặt, họ liếc mắt nhìn nhau, giả vờ không có chuyện gì quay đi.
Trình Dao Dao chặn trước mặt mấy người: “Không nói rõ ràng, ai cũng đừng hòng bỏ đi! Ai nói đồ nhà quê? Túi đồ trong tay tôi trêu chọc mấy người à? Muốn giả c.h.ế.t sao? Chúng ta đi tìm đạo diễn!”
Lưu Duyệt cố gắng chống đỡ nói: “Cô cho rằng đạo diễn che chở cô thì có thể ăn nói ngang ngược sao? Chúng tôi nói gì về cô?”
Trình Dao Dao cười lạnh: “Các cô nói đồ nhà quê. Đồ nhà quê làm sao? Cô dám công khai khinh thường giai cấp vô sản? Tôi thấy loại người như cô nên đi tiếp nhận giáo dục bần nông và trung nông đi!”
(Trung nông: những người có ruộng đất riêng, sở hữu công cụ sản xuất, tự làm, tự ăn, không phải đi làm thuê đồng thời cũng không tham gia bóc lột.
Bần nông: những người chỉ sở hữu ít ruộng đất, phải đi canh tác thêm trên ruộng đất của địa chủ, phải thuê mướn trâu bò và nông cụ sản xuất.)
Một cái mũ chụp xuống, mấy cô gái trẻ tuổi đều luống cuống: “Cô… Cô không được quy chụp như vậy! Cô đang dọa ai đấy!”
Trình Dao Dao tức giận nói: “Không sợ thì đi tìm đạo diễn với tôi, chúng ta nói rõ ràng trước mặt đạo diễn!”
Mặt Lưu Duyệt đỏ bừng nhưng cô không dám nói một câu nào. Đoàn làm phim đều biết đạo diễn bao che cho Trình Dao Dao, làm mất lòng đạo diễn, cô có thể nhận được cái gì?