Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 485
Cập nhật lúc: 2024-09-02 09:09:41
Lượt xem: 81
Trình Dao Dao lạnh mặt, tránh sau lưng Tạ Tam. Ánh mắt mấy người kia không đứng đắn gì cả. Trình Dao Dao chưa từng thấy Tạ Tam kết bạn với loại người như vậy, trong lòng cô nghi ngờ.
Anh Đổng đối mặt với ánh mắt của Trình Dao Dao, cả người mềm nhũn, hắn cười với Trình Dao Dao: “Ừm, cô ấy tên là gì vậy? Đi, chúng ta sang kia ngồi ăn chung! Đừng khách khí!”
Trình Dao Dao trừng mắt nhìn. Bỗng nhiên Tạ Tam đứng dậy, giọng nói lạnh lùng: “Anh Đổng, không tiện.”
Tạ Tam cao hơn mấy người kia nhiều, mặt mày lạnh lùng nhìn hơi đáng sợ. Hoàng Lục đứng bên cạnh không uống rượu, hắn thấy thế vội cười hòa giải: “Được được, anh Tạ còn có bạn, chúng tôi không quấy rầy nữa, hôm nào uống sau!”
Anh Đổng híp mắt nhìn Tạ Tam một lúc, cuối cùng vẫn không trở mặt: “Được. Hôm nào chúng ta vừa uống vừa trò chuyện!”
Rốt cuộc mấy người kia cũng rời đi. Không khí khẩn trương dần tản ra, mấy bàn ăn bên cạnh tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện.
Tạ Tam ngồi xuống, hắn nắm tay Trình Dao Dao: “Đừng sợ.”
“Em không sợ.” Trình Dao Dao hỏi: “Mấy người kia là ai? Sao anh quen biết họ?”
Tạ Tam nói: “Người quen mà thôi.”
Trình Dao Dao hỏi kỹ: “Người quen nào? Là người cho anh mượn xe đạp sao?”
Tạ Tam gắp cua vào bát Trình Dao Dao, bộ dáng không muốn nói: “Đang nóng ăn đi.”
“…” Trình Dao Dao buồn bực ăn cua.
Bỗng nhiên Tạ Tam nâng cằm cô lên, giống như đùa con mèo nhỏ: “Mấy người đó không phải là bạn của anh, anh đồng ý với em về sau không nói chuyện với họ nữa. Không được bĩu môi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-485.html.]
Trình Dao Dao bị dọa sợ vội nhìn xung quanh, may mà không có ai chú ý tới. Cô hầm hừ đá hắn một phát, trên gương mặt nhỏ nở nụ cười: “Ai mà thèm quản anh kết bạn với ai chứ.”
Tạ Tam quấn chân cô: “Thật sự không quản?”
“Thật… Buông ra, người ta nhìn thấy đó!” Trình Dao Dao nhỏ giọng nói.
Cái bàn vuông này không có khăn trải bàn, bên dưới làm gì mọi người nhìn thấy ngay. Hai người ngồi cạnh nhau, nếu ai nhìn xuống sẽ thấy rõ.
Thấy tai Trình Dao Dao đỏ bừng, lúc này Tạ Tam mới buông cô ra, dỗ vài câu.
Trình Dao Dao cầm đũa chọc thịt cua trong chén, cô không yên tâm nói: “Vậy anh đáp ứng với em, về sau không được tiếp xúc với mấy loại người như này nữa.”
Tạ Tam nửa thật nửa giả nói: “Không yên tâm về anh sao còn vứt anh ở nhà?”
Tay Trình Dao Dao sờ mặt mình: “Sao Tạ Tam dính người như vậy nha?”
Cô nghĩ nghĩ, bổ sung một câu: “Chờ em quay phim xong, em sẽ về nhà luôn, về sau không xa nhau nữa.”
Ánh mắt Tạ Tam nóng rực, Trình Dao Dao ngại ngùng, cúi đầu nói: “Cua lạnh ăn không ngon nữa.”
Đồ ăn Tô Châu tinh xảo, phân lượng vừa đủ, ba món ăn một món canh ăn đủ no, Tạ Tam còn ăn thêm một bát cơm nữa. Trình Dao Dao ăn ít, cô vừa chống cằm nhìn Tạ Tam ăn cơm, vừa vui vẻ tính toán tý nữa sẽ đi chợ mua vải và phấn trứng vịt.
Đang nói đến chuyện nhà ai có phấn trứng vịt tốt thì quán ăn lại rối loạn. Lúc này tiếng ồn ào phát ra từ hướng khác, tiếng bước chân lộn xộn truyền đến từ dưới tầng, có người hét to: “Đội tra xét đến bắt người, tất cả ôm đầu ngồi xuống!”
Thanh âm bát đũa vỡ tan, tiếng hét lên thủng màng nhĩ: “Có người nhảy xuống tầng!”
Tình cảnh lập tức hỗn loạn. Mấy người ở bàn khác hoảng hốt chạt loạn ra bên ngoài, nhưng lại bị tình hình hỗn loạn bên người dọa sợ lùi lại.