Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 51
Cập nhật lúc: 2024-08-30 12:16:30
Lượt xem: 346
Ánh mắt Trình Dao Dao ngay thẳng ngây thơ, để cho người ta nghĩ coi nhẹ đều coi nhẹ không được. Bên tai Tạ Ba dần dần nóng bỏng, để quả dâu vào tay Trình Dao Dao, đứng lên nói : « Tôi đi làm việc cho xong. »
« Vậy còn tôi ! » Trình Dao Dao vội vàng đứng dậy đi theo, chân bị thương trống không giẫm trên mặt đất : « Chỗ này có rắn. »
Tạ Ba nhắm hai mắt lại, giọng nói lãnh đạm từ trước đến nay nhiều thêm một tia không thể làm gì : « Cô không sợ phơi nắng à ? »
Trình Dao Dao xoắn suýt giữa bị phơi đen với bị rắn cắn, c.h.é.m đinh chặt sắt nói: “Tôi không sợ ! »
Tạ Ba tìm đem giày Trình Dao Dao tìm trở lại, đặt ở bên chân cô. Trình Dao Dao đem chân trái đi vào, chân phải bị thương đạp gót giày, kéo lê như đi dép, khập khiễng theo sát Tạ Ba về trong đất, một bộ dáng thân tàn nhưng vẫn kiên trì.
Vết thương rắn cắn nhỏ không đến mức què chân… Đầu lưỡi Tạ Ba lăn hai vòng, vẫn là nuốt xuống.
Còn nửa ruộng nữa Tạ Ba rất nhanh liền gieo xong hạt giống, mấy ngày nay nước mưa sung tíc, không cần tưới thêm nước.
Trình Dao Dao chống nạnh, lòng hăng hái vạn trượng vung tay lên: “Nhìn xem, tất cả chỗ hạt đậu này đều do tôi trồng!”
Tạ Ba dùng áo choàng ngắn lau vệt mồ hôi, nghe vậy nhìn về phía Trình Dao Dao.
« … » Trình Dao Dao chột dạ, lập tức đổi giọng: “Nhìn xem, tất cả chỗ hạt đậu này đều do chúng ta trồng! Mệt mỏi quá, chúng ta có thể về nhà rồi sao ? »
Trình Dao Dao nói, thu thập một đống bảo bối lên : Chưa ăn xong quả dâu, rễ cỏ tranh, còn có mấy hòn đá cuội xinh đẹp.
Tạ Ba nhặt xẻng sắt lên, đi về hướng luống bắp : « Còn 7 luống nữa. »
Bên trên mặt trời chói chang, mười mấy hàng ngô đồng loạt đón gió lắc lư, giống như chế giễu Trình Dao Dao ngây thơ.
Nói là làm việc, Trình Dao Dao cũng chỉ ngồi bên trong bóng râm của cây ngô ăn dâu mà thôi. Bên trên mu bàn chân của cô nước lá bạc hà bốc hơi, Trình Dao Dao đem lá bạc hà gạt ra, vết thương bên trên mu bàn chân đã bắt đầu khép lại dần, biến thành màu hồng.
Trình Dao Dao nhìn ánh ắng nóng bỏng, lại nhìn thân ảnh cao lớn đổ mồ hôi như mưa ở trong đất, thở sâu, dùng khăn tay bao lấy vết thương, mang giày xong, chạy đến bên người Tạ Ba.
Bả vai màu lúa mì của Tạ Ba mồ hôi nhấp nhô, đã ướt hết nửa người. Thấy Trình Dao Dao chủ động trở về, hơi kinh ngạc hỏi : « Chân không đau nữa ? »
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-51.html.]
« Còn có một chút. » Trình Dao Dao nghe xong liền xòe ra gậy tre.
Môi Tạ Ba giật giật, đối diện với đôi mắt mềm mại của Trình Dao Dao, nửa ngày phun ra một câu : « …Chịu đựng. »
« … » Chờ mong đầu gỗ Tạ Ba có thể an ủi mình ? Thật sự là phơi choáng đầu. Trình Dao Dao hầm hừ chạy đi, đem hạt đậu bắt đầu gieo hạt.
Không có thân hình cao lớn của Tạ Ba che chắn ánh mặt trời, Trình Dao Dao bị phơi đến não sôi trào, nhìn đồ vật gì đều có bóng chồng lên. Không đến một hồi, cô lại la hét chân mình đau, chạy vào bóng mát bên trong cây ngô.
Nhìn thấy Trình Dao Dao chạy về bên trong cây ngô, Tạ Ba mím chặt khóe môi, sinh ra một tia ảo não.
Ai ngờ Trình Dao Dao bỗng nhiên quay đầu, hướng hắn liều mạng ngoắc, cánh môi màu đỏ khoa trương làm khẩu hình : « Nhanh — qua — đây — »
Tạ Ba sững sờ, Trình Dao Dao lại gặp rắn rồi ? Hắn quơ lấy cái xẻng sải bước đi tới, bị Trình Dao Dao một phát bắt được, ghé vào lỗ tai hắn nói : « Nhỏ giọng một chút, con thỏ, có con thỏ ! »
Hơi thở của Trình Dao Dao như hoa lan, thổi tới bên trong tai Tạ Ba, bên tai Tạ Ba thoáng chốc nóng hổi, huyết dịch khắp người trào lên tìm không thấy lối ra, bắt lấy cổ tay Trình Dao Dao đẩy ra.
Trình Dao Dao nhất thời không đề phòng, bị hắn đẩy ngã trên đất : « Ôi ! »
Hai người náo ra động tĩnh, chỉ thấy một con thỏ rừng bụi bẩn cách đó không xa nhảy lên, nhanh chân nhảy mấy lần không thấy bóng dáng.
« Con thỏ chạy ! Con thỏ của tôi ! » Trình Dao Dao đau lòng nhìn con thỏ chạy mất tăm, con thỏ kia mập a!”
Vừa quay đầu, nhìn thấy Tạ Ba như khúc gỗ đứng ở nơi đó, thù mới hận cũ lập tức lật lên: “Đều tại anh, sao anh lại đẩy tôi! Tôi tốt bụng chỉ cho anh xem con thỏ…”
Tạ Ba thở ra một ngụm khí nỏng hổi, lấy lại tinh thần, thấy Trình Dao Dao tức giận quay lưng lại với mình, hiển nhiên vì con thỏ kia mà tức giận quá sức. Hắn thấp giọng nói: “Tôi… Ngày mai tôi bắt cho cô một con.”
“Ai muốn thỏ của anh, đi đi!” Trình Dao Dao đưa lưng về phía hắn, cái ót đều viết tức giận. So với con thỏ chạy, Tạ Ba vừa rồi đẩy cô mới khiến cô tức giận, càng nghĩ càng giận!
Tạ Ba nửa ngày không có lên tiếng, Trình Dao Dao vụиɠ ŧяộʍ quay đầu nhìn, hắn đã sớm đi! Trình Dao Dao càng tức giận hơn, tức giận mặt đều lớn hơn một vòng !