Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 513: Ký hiệu mèo con

Cập nhật lúc: 2024-09-02 11:14:08
Lượt xem: 87

Tạ Phi vui mừng đi xung quanh Tạ Tam, cô nhận bao đồ trong tay hắn: “Đây là gì vậy ạ? Là điểm tâm chị Dao Dao trong thư sao?”

“Ừm, bánh Đạo Hương Thôn.” Tạ Tam kiên nhẫn giải đáp vấn đề của em gái: “Mua cả tơ lụa, vải vóc nữa.”

 

Tạ Phi chạy đi trước, Tạ Tam đi vào sau, cái sân quen thuộc vẫn sạch sẽ, ấm áp như trước, trong không khí thoang thoảng mùi thịt gà kho tàu.

Bà Tạ đeo tạp dề cầm nồi vui vẻ ra đón: “Về rồi thì tốt, về rồi thì tốt. Dao Dao đâu?”

“…” Nụ cười của Tạ Tam cứng lại.

Bà Tạ nhìn phía sau Tạ Tam, không có ai cả. Lúc này Tạ Phi mới thấy có gì không đúng: “Chị Dao Dao không về cùng anh sao? Không phải anh đi đón chị Dao Dao à?”

Bà Tạ vội vàng đi ra cổng, ngoài đường không có ai: “Dao Dao đâu?”

Tạ Tam để bao lớn bao nhỏ xuống, hắn đi đến cạnh vại nước múc nước lạnh uống, sau đó hỏi Tạ Phi: “Có gì ăn không?”

Tạ Phi thấy anh trai đói lả thì vội nói: “Có banh bao chay mới hấp, em đi lấy cho anh!”

Tạ Tam lau miệng, xách đồ đi vào nhà chính. Trên bàn có một đĩa bánh xốp nóng hổi, Tạ Tam cầm lên ăn. Bà Tạ đuổi theo cầm cái muôi đập vào mu bàn tay hắn: “Đừng động vào! Bà mua cho Dao Dao ăn đấy. Không phải cháu đi đón Dao Dao sao, Dao Dao đâu rồi?”

Tạ Tam vuốt mu bàn tay, hắn nói: “Em ấy không về.”

“Không về?” Bà Tạ hỏi tiếp: “Không phải cháu đến tận nơi đón Dao Dao à? Sao lại không về?”

Tạ Chiếu cúi đầu sắp xếp lại đồ vừa mang về: “Em Dao Dao giận dỗi không chịu về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-513-ky-hieu-meo-con.html.]

Bà Tạ nhìn vẻ mặt này của cháu trai lập tức cầm muôi đập vào người hắn: “Bà thấy cháu mới là người giận dỗi đấy! Dao Dao gửi thư về liên tục, sao có thể giận dỗi không chịu về? Nói, có phải cháu lại trêu chọc Dao Dao phải không?”

Tạ Tam ôm đầu buồn bực nói: “Không phải!”

Bà Tạ hỏi: “Vậy vì sao Dao Dao lại giận dỗi?”

“…” Tạ Tam mím chặt môi bày ra dáng vẻ dầu muối không ăn, hắn không nói gì cả.

Bà Tạ nói: “Bà thấy cháu to gan lắm rồi! Cháu thấy Dao Dao dính cháu thì cháu liền bắt nạt nó. Bây giờ Dao Dao chạy đi rồi, bà xem cháu tìm ai khóc đây!”

Tạ Tam tự tin nói: “Em ấy sẽ quay lại.”

Bà Tạ tức giận đập hắn mấy phát nữa, Tạ Tam còn nói: “Bà nội, cẩn thận tay đau!”

“Cháu… Đồ cứng đầu!” Bà Tạ tức giận tay run run.

Bà Tạ càng ngày càng không hiểu cháu trai nhà mình nghĩ gì. Một người vừa vô lý vừa cố chấp, một người trời sinh cứng đầu buồn bực cũng không chịu nói ra. Hai người giống như kẻ thù vậy, không biết kết quả thế nào nữa.

Bà Tạ tức giận đau ngực, bà dứt khoát mặc kệ hắn, quay sang nói chuyện với mèo mập: “Cường Cường, mặc kệ anh của cháu, chúng ta đến phòng bếp ăn thịt gà đi.”

Tạ Tam nói: “Cháu cũng đói bụng.”

Bà Tạ lại cầm muôi đánh hắn: “Cháu còn muốn ăn thịt gà sao? Cút đi cho bà!”

Chân sau của mèo mập giẫm mạnh lên đầu hắn rồi nhảy xuống đất, nó vội vàng đuổi theo bà Tạ đi vào phòng bếp: “Meo! Meo!”

Cường Cường không phải là con mèo nhỏ nữa, một cái giẫm chân của nó làm Tạ Tam hoài nghi, con vật vừa giẫm mạnh vào đầu hắn rốt cuộc là mèo hay là lợn. Bà Tạ và Tạ Phi có thể chịu được cái đạp của nó không?

Trong phòng bếp, Cường Cường nằm trên đùi bà Tạ ăn thịt gà, thỉnh thoảng nó kêu một tiếng “meo” vừa ngọt ngào vừa mềm mại. Nó chà nhẹ trên đầu gối bà Tạ làm bà cảm thấy ngọt ngào đến tận tim.

Loading...