Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 520
Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:25:27
Lượt xem: 75
“Em có đủ mọi thứ rồi. Trước khi chị Dao Dao đi Tô Châu để lại cho em hai cái áo khoác, chị nói em đi làm thì mặc.” Tạ Phi bước nhẹ đi sau lưng Tạ Tam: “Anh đưa em đến cung tiêu xã mua ít kim khâu đi, em muốn may khối vải chị Dao Dao gửi về.”
Tạ Phi há miệng ngậm miệng đều là Trình Dao Dao, Tạ Tam nghe thấy dừng chân lại, hắn đưa Tạ Phi đến cung tiêu xã rồi dặn dò cô: “Anh đến bưu cục một lúc, em không được chạy linh tinh đâu đấy.”
Tạ Phi cười tươi nói: “Anh, anh đi gọi điện thoại cho chị Dao Dao à?”
Tạ Tam chọc trán cô, sau đó quay người đi.
Người nghe máy là biên kịch, ông đang ngồi ở văn phòng không có việc gì làm, vừa đúng lúc tìm người nói chuyện: “Tiểu Tạ à, gọi điện cho Dao Dao sao? Cậu đợi Dao Dao như Ngưu Lang đợic Chức Nữ vậy.”
Giọng nói của Tạ Tam lễ phép bình thản: “Dao Dao ở đây không?”
Biên kịch nói: “Dao Dao ra ngoài rồi. Cậu có lời gì muốn nói với cô ấy sao?”
“Không cần.” Khóe môi Tạ Tam mím chặt, hắn cúp điện thoại.
Bỗng nhiên trong loa truyền đến tiếng nói: “Chờ chút! Hình như Dao Dao không ra ngoài! Tôi hỏi giúp cậu.”
Tim Tạ Tam đập thình thịch. Hắn áp ống nghe vào tai, quá trình chờ đợi ngắn ngủi mà cảm thấy dài dằng dặc, trong điện thoại truyền đến âm thanh xì xì, ngón tay Tạ Tam nhẹ nhàng gõ lên tấm ván gỗ cạnh điện thoại.
Một lúc sau, đầu bên kia truyền đến thanh âm ồn ào, tiếng thở gấp gáp ngọt ngào, giống như chạy vội tới.
Đường dây lắc lư, lay động.
Cổ họng Tạ Tam khát khô, trong lúc nhất thời hắn không biết nói gì, lúc mở miệng giọng khàn khàn: “Anh nhớ em lắm.”
Vừa nói xong câu này, nỗi nhớ lập tức dâng lên như thủy triều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-520.html.]
“…” Đầu bên kia không có âm thanh gì.
Tạ Tam gấp gáp gọi: “Em Dao Dao. Lần trước…xin lỗi em.”
Tạ Tam cảm thấy mình cực kỳ ngu ngốc, tại sao phải dùng khoảng cách chứng minh tình yêu của Dao Dao đối với mình, tại sao phải dùng khoảng cách để Dao Dao ngoan hơn. Trong điện thoại chỉ có tiếng hít thở, hắn không kiềm chế được, trái tim trống rỗng cần ôm chặt Trình Dao Dao vào trong n.g.ự.c mới có thể lấp đầy khoảng trống đó.
Tạ Tam gọi: “Em Dao Dao, em vẫn giận sao?”
Im lặng một lúc, trong loa truyền đến tiếng quát to: “Không có!”
Tạ Tam sững sờ, âm thanh trong loa ồn ào: “Không cho mấy người nghe lén! Ra ngoài hết!”
Tạ Tam: “…”
Đầu bên kia náo loạn một lúc lâu, Trình Dao Dao cầm điện thoại lên.
Đi kèm với âm thanh dòng điện là tiếng nói quen thuộc, cô làm nũng: “Hừ!”
Lòng Tạ Tam rung động.
Tạ Tam nắm chặt ống nghe, hắn tham lam muốn nghe người bên kia nói nhiều thêm. Nhưng Trình Dao Dao không lên tiếng nữa.
Cô đang khó chịu rồi. Tạ Tam nhẹ nhàng dỗ cô: “Em Dao Dao? Dao Dao? Lời anh vừa mới nói… là thật lòng, em nghe thấy không?”
“Nghe rõ, nghe rõ!” Trình Dao Dao thẹn quá hóa giận nhưng tiếng nói vẫn mềm mại: “Đoàn làm phim nghe thấy hết rồi, bây giờ anh bị người ta cười c.h.ế.t rồi!”
Tạ Tam thản nhiên như không: “Anh thương em Dao Dao, không sợ họ chê cười.”