Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 523

Cập nhật lúc: 2024-09-02 13:26:39
Lượt xem: 49

Nhưng nếu bạn nhìn kỹ,  nhóm người đi trên đường phố Thượng Hải có điểm khác. Bên trong áo lao động màu xanh của nhóm đàn ông lộ ra cổ áo sơ mi trắng, giày da cũ sáng bóng. Mấy người phụ nữ thì mặc áo bông bóp eo, họ vẫn thoải mái phô bày vòng eo trên đường. Con gái luôn theo đuổi cái đẹp, trên vạt áo khoác của họ có đường viền sáng rỡ, mái tóc đen nhánh cắt ngang trán nhưng vẫn cụp nhẹ. Đây chính là điểm đáng chú ý của người Thượng Hải.

So với đồ ăn cung ứng khan hiếm, mọi người càng ngày càng muốn ăn nhiều hơn. Sáng sớm, ông lão mở cửa tiếp đón một hàng người đang xếp hàng, mùi bơ thơm nức hấp dẫn mọi người. Bánh mì bơ rẻ nhất 5 mao một cái nhưng vẫn có “nhân viên mặc áo trắng” đến mua. Bánh mì bơ không những ăn no mà hương vị của nó còn làm họ nhớ lại quanh cảnh tốt đẹp năm xưa.

(Nhân viên mặc áo trắng: là nhóm người đầu tiên bị ảnh hưởng bởi văn hóa phương Tây và họ là những người đầu tiên tiếp thu nền văn hóa phương Tây. Nhân viên mặc áo trắng đề cập đến những nhân viên làm việc trong chính phủ, ngân hàng, công ty luật và công ty kế toán. Ở Thượng Hải cũ, nó đặc biệt đề cập đến người làm việc trong các ngân hàng nước ngoài.

Đội ngũ xếp hàng bỗng nhiên rối loạn. Nhân viên mậu dịch vừa cho bánh mì bơ vào túi vừa lớn tiếng nói: “Không được chen ngang! Xếp hàng theo thứ tự!”

Không ai để ý đến cô, họ đều quay đầu nhìn phía sau. Nhân viên mậu dịch nhíu mày nhìn theo, đó là một cô gái trẻ tuổi đứng ở hàng cuối cùng. Có mấy người đang nhường chỗ cho cô nên gây ra tranh chấp.

Cô gái này nhanh chóng được mọi người nhường vị trí đầu tiên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-523.html.]

Lúc này nhân viên mậu dịch mới nhìn rõ mặt cô. Đôi mắt hoa đào, môi đỏ. Làn da trắng mịn không có một vết xước nhỏ. Cô mặc áo khoác kẻ caro rất xịn, tay cầm một cái túi du lịch, trên mặt mỏi mệt nhưng vẫn đẹp đến mức làm mắt người xung quanh tỏa sáng. Đối diện với ánh mắt nhìn chằm chú của nhóm người, cô đã quen rồi, khóe mắt cũng không chớp cái nào.

Nhân viên mậu dịch đoán lai lịch của cô,bộ dáng này nhất định là người Thượng Hải. Nhân viên đợi cô nói, nhưng tiếng nói không phải giọng địa phương mà là tiếng phổ thông, cực kỳ dễ nghe: “Một bánh mì bơ.”

Cô gái mua bánh xong lập tức rời đi, nhóm “nhân viên mặc áo trắng” kích động một lúc lâu. Bộ dáng kiêu ngạo, cao quý, xinh đẹp của cô giống như mang họ trở về Thượng Hải 30 năm trước.

Cô gái xinh đẹp này là Trình Dao Dao. Cô đi cùng nhóm đạo diễn Vinh đến Thượng Hải thì tách ra. Đạo diễn Vinh phải đi làm, Mạnh Thư muốn về nhà, Trình Dao Dao cũng muốn về nhà.

Mùa đông ở Thượng Hải ẩm ướt rét lạnh, chóp mũi và mặt Trình Dao Dao lạnh đến mức đỏ bừng. Trình Dao Dao ngồi trên ghế đá cạnh ven đường, cô thở ra khói trắng ăn bánh mì bơ, lúc này mới thấy dễ chịu hơn nhiều.

Trình Dao Dao lau vụn bánh mì trên bàn tay, đầu ngón tay lạnh cóng đỏ ửng, cô hối hận vì không nghe lời Tạ Tam mang gang tay.

Đang nghĩ ngợi, trên đầu vang lên tiếng nói kinh ngạc: “Trời ơi! Đây không phải là Dao Dao sao?”

Loading...