Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 571
Cập nhật lúc: 2024-09-02 17:59:58
Lượt xem: 66
Tạ Tam đang suy nghĩ cách giúp cô bổ sung số tiền còn lại thì sững sờ: “Hả?”
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Trình Dao Dao, cuối cùng Tạ Tam cũng nhớ tới câu nói đùa cần “10000 đồng” làm tiền vốn.
Đầu Tạ Tam trống rỗng, lòng hắn nóng hổi. Đến khi Trình Dao Dao giãy giụa nói: “Tạ Tam, em không thở được.”
Lúc này Tạ Tam mới ý thức được mình đã đặt Trình Dao Dao ở trên giường. Trình Dao Dao nằm trong chăn ấm, ga giường màu xanh làm nổi bật làn da trắng mịn của cô, cô giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngửa bụng ra, không đề phòng một chút nào, đôi mắt chứa đầy sự yêu thương và tin cậy.
Tạ Tam ngẩng đầu, cánh tay như sắt thép buông lỏng ra, hắn than thở: “Em Dao Dao, anh không muốn để em về.”
Trình Dao Dao nằm trong n.g.ự.c hắn run nhẹ, nửa ngày không lên tiếng, mặt vùi sâu vào trong n.g.ự.c hắn.
Tạ Tam nghĩ là cô đang giận, bỗng nhiên Trình Dao Dao nhỏ giọng nói: “Vậy em không về.”
Hô hấp của Tạ Tam dần dần nóng bỏng.
Trình Dao Dao nghe tiếng tim Tạ Tam đập thình thịch, mặt cô ửng đỏ. Câu nói kia cứ thốt ra tự nhiên, nhưng sau khi nói xong cũng không thấy hối hận.
Chỉ là hơi sợ một chút.
Cô đợi một lúc lâu, Tạ Tam chậm rãi buông tay ra đỡ cô ngồi dậy.
Trình Dao Dao ngẩng đầu nghi ngờ nhìn hắn. Mắt Tạ Tam phát ra ánh sáng nóng rực, tiếng nói kiềm chế khàn khàn : «Không nỡ. »
Dù không nỡ nhưng vẫn phải đưa Trình Dao Dao về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-571.html.]
Trình Dao Dao thở nhẹ nhưng lại không chịu đi. Cô ngồi nói chuyện phiếm với Tạ Tam : «Sắp đến Tết rồi, anh chạy đến Thượng Hải, bà nội có giận không ? Còn Tiểu Phi nữa, gần đây em ấy thế nào ? Cường Cường thì sao ? »
Tạ Tam trả lời từng câu : « Bà nội nghĩ anh đi vận chuyển hàng. Tiểu Phi rất tốt, Cường Cường lại mập thêm rồi. Anh đưa em về. »
Đàn ông thối không biết nói chuyện phiếm. Trình Dao Dao ôm gối đầu của Tạ Tam, cô chui vào chăn: “Em bỏ nhà ra ngoài rồi, em không về nữa đâu!”
« Bố em sẽ lo lắng cho em. » Tạ Tam kéo cô dậy ôm vào ngực.
Lồng n.g.ự.c Tạ Tam có rất nhiều dương khí, Trình Dao Dao cảm thấy mình giống như cái bánh mật chiên trong chảo dầu mềm nhũn, cô chỉ muốn nằm trong n.g.ự.c Tạ Tam, không muốn đứng lên.
Tạ Tam hôn từ tóc đến mặt cô, mỗi một nụ hôn đều làm cô vui như mở cờ, lá sen cũng giãn ra giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa không ngừng run rẩy.
Trình Dao Dao mềm nhũn nắm chặt áo Tạ Tam chơi xấu: “Trở về bố sẽ hung dữ với em, sau đó lại lải nhải không ngừng! Anh không sợ ông ấy thuyết phục em chia tay với anh sao?”
Bả vai Tạ Tam cứng đờ, hắn bình tĩnh nhìn Trình Dao Dao nửa ngày.
“… Em nói đùa thôi, sao anh lại nhìn em như vậy.” Trình Dao Dao giãy giụa muốn ngồi xuống, Tạ Tam nắm c.h.ặ.t t.a.y cô.
“Em muốn chia tay với anh, anh sẽ đem em…” Tạ Tam ghé vào tai Trình Dao Dao nói nhỏ.
Trình Dao Dao đỏ bừng cả người, hai tay cô đẩy hắn: “Anh không biết xấu hổ!”
Tạ Tam đè tay cô lại, mắt nhìn không chớp: “Không cần xấu hổ, chỉ cần em.”
Lông mi Trình Dao Dao run rẩy, bỗng nhiên cô ngây thơ nhìn Tạ Tam: “Vậy anh còn đuổi em về.”