Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 658
Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:04:45
Lượt xem: 58
“…” Trình Dao Dao uất ức: “Em không…”
Một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán mang theo hơi ấm. Trong mắt Tạ Tam tràn ngập sự cưng chiều: “Ngoan.”
Lúc này mặt Trình Dao Dao nóng bừng, cả người như bị điện giật, cô ngoan ngoãn không lầm ầm lên nữa: “Em không tìm thấy rau dương xỉ.”
Tạ Tam nhìn cái giỏ nhỏ của cô thì hiểu rõ, hắn để một bó rau dương xỉ trong tay vào trong giỏ nhỏ. Sau đó lấy d.a.o bổ củi phát bụi cỏ c.h.ế.t héo xung quanh đi, bên dưới chỗ đất bùn có rất nhiều cây dương xỉ mập mạp, cây nào cũng cao như cái đũa.
Thực sự là bảo tàng mà! Không phải không có rau dương xỉ mà là do nó ở tận dưới đáy nên không tìm thấy!
Tạ Tam phát thêm hai bụi cây nữa, hắn dặn dò: “Em hái ở đây, không được chạy linh tinh. Anh đi đặt bẫy.”
Trình Dao Dao hỏi: “Bắt thỏ sao?”
“Ừm.” Tạ Tam dặn dò lần nữa: “Không được chạy loạn đâu đó, ở đây có rất nhiều hố.”
“Biết rồi.” Sự chú ý của Trình Dao Dao đều tập chung vào mấy cây dương xỉ.
Cô cao hứng đặt giỏ nhỏ xuống, sau đó hai rau dương xỉ, một lát sau đã đầy nửa giỏ, bên trên mảnh đất cũng chỉ còn rễ dương xỉ, ngoài ra còn có mấy cây dương xỉ nho nhỏ mới ló đầu ra. Những cây dương xỉ này to bằng ngón tay út, cực kỳ mập mạp, đợi đến ngày mai sẽ cao bằng cái đũa, đến lúc đó có thể hái rồi.
Trình Dao Dao lại chuyển sang chỗ đất trống khác, cô vừa hái dương xỉ vừa tính toán xem có thể làm món gì ngon. Rau dương xỉ có thể xào ăn, còn có thể làm đồ ướp Hàn Quốc ăn được lâu. Trong cây dương xỉ có hàm lượng tinh bột, có thể làm thành bột dương xỉ, ở niên đại này được coi là lương thực cứu mạng đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-658.html.]
Việc hái dương xỉ làm người ta cảm thấy nghiện, Trình Dao Dao càng hái càng vui vẻ, cô đã quên hết lời dặn của Tạ Tam. Cô hái xong hai mảnh đất Tạ Tam bảo, cô thấy bên trong một bụi cỏ có mấy cấy dương xỉ béo mập, cô lập tức đi qua.
Bụi cỏ xanh tươi, dáng dấp rất cao. Trình Dao Dao học động tác của Tạ Tam, cô giẫm chân trước gạt bụi cỏ ra. Cô vừa giẫm xuống nhưng không chạm vào mặt đất, còn chưa phản ứng kịp, bước chân giẫm vào khoảng không ngã xuống.
“AAA!” Trình Dao Dao hét lên, cả người ngã ngửa vào một bụi cỏ khô. Trình Dao Dao nhìn bầu trời choáng váng đầu, ngay sau đó, cô cảm thấy áo khoác nặng dần, nước thấm ướt sũng cả người.
Đây là cái quái gì vậy? Trình Dao Dao hét lên: “Tạ Tam!”
Một giây sau, Tạ Tam đã xuất hiện trước tầm mắt của cô.
Trong tay hắn còn đang cầm cái bẫy, hô hấp dồn dập, ánh mắt đang khẩn trương sau khi thấy bộ dáng Trình Dao Dao thì bỗng nhiên bật cười.
Trình Dao Dao vừa mất mặt vừa thẹn thùng, cô tức giận nói: “Mau đỡ em lên!”
Tạ Tam kéo cô lên. Bụi cỏ bị cô đè bẹp dí, dưới đấy là một khe nước, nước suối chảy róc rách qua. Trong khe nước tích đầy lá khô và bùn đất, Tạ Tam thở phào, may mà Trình Dao Dao không bị thương.
Gương mặt và tóc Trình Dao Dao không làm sao cả, vẫn trắng nõn xinh đẹp, nhưng trên lưng lại ướt sũng dính đầy lá cây, cỏ vụn, cô giống như một con mèo cao quý rơi vào trong khe nước.
Tạ Tam lấy lá cây trên người cô xuống: “Ngã đau không?”
“Chân của em đau lắm, tay cũng đau.” Trình Dao Dao giơ tay ra.
Trên mu bàn tay trắng nõn có mấy vết xước, Tạ Tam đau lòng nhăn lông mày: “Đi rửa sạch đi.”