Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 674
Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:45:03
Lượt xem: 82
Trình Dao Dao ngửa mặt lên, cuối cùng cũng thấy cái trán đầy mồ hôi và đôi mắt sáng rỡ. Nóng hổi, viên đạn chứa hormone của người thanh niên trẻ b.ắ.n trúng tim cô.
Trình Dao Dao khép sách lại, cô giơ tay: “Kết thúc công việc sớm thế?”
“Sợ em chờ lâu.” Tạ Tam do dự nhìn bàn tay trắng nõn của Trình Dao Dao, Trình Dao Dao nắm chặt bàn tay thô ráp dính đầy bùn của hắn đứng lên.
Trình Dao Dao làm nũng: “Chân em tê hết rồi.”
“Về nhà xoa bóp cho em.” Tạ Tam giúp cô thu dọn đồ, hắn xách giỏ nói: “Đi thôi.”
Bên bờ sông có một ít cây cỏ xanh biếc, lúc này nước sông rất lạnh, mặt nước trong suốt có thể thấy đáy sông và mấy con cá nhỏ bơi xung quanh.
Tạ Tam đặt giỏ ở chỗ nước sâu cạnh bờ, sau đó vứt một miếng bánh bao bóp vụn vào trong nước. Một lát sau, mặt nước lay động, nhìn kỹ sẽ thấy rất nhiều cá con bơi tới ăn vụn bánh bao.
Trình Dao Dao nói: “Có cá kìa!”
Tạ Tam bình tĩnh nói: “Nhỏ quá. Chờ cá to.”
Trình Dao Dao thò tay xuống nước, cô cho một ít linh tuyền vào. Tạ Tam nắm tay cô chà xát: “Đừng nghịch nước, lạnh lắm.”
“Tay anh nóng quá.” Trình Dao Dao nắm tay Tạ Tam nói: “Anh không lạnh à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-674.html.]
Tạ Tam nắm tay Trình Dao Dao. Hai người không sợ người khác làm phiền chơi mấy trò ngây thơ, nhưng họ không chú ý tới giỏ cá bỗng nhiên lắc lư. Một con cá to chui đầu vào miệng giỏ, nó ăn vụn bánh bao lơ lửng bên trên.
Cường Cường vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh. Bỗng nhiên tai nó vểnh cao, nó bước nhẹ chân trước thò đầu ra nhìn chằm chằm con cá to, mùi tanh của có bay đến làm nó không nhịn được l.i.ế.m miệng. Cá to ăn xong vụn bánh bao thì phát hiện đầu mình bị kẹt lại.
Miệng cái giỏ này bé, phần thân thì to, chuyên môn dùng để bắt cá. Cá to giãy dụa kịch liệt, đuôi cá màu bạc vỗ mặt nước. Cường Cường quyết định nhún chân sau chạy tới, nó cắn một phát vào đầu con cá to.
Miệng Cường Cường rất nhỏ, đầu cá lại trơn bóng, nó cắn trượt, sau đó nó dựa vào sức nặng của mình đè con cá vào trong giỏ. Tiếng “Ào ào” vang lên, cái giỏ trực tiếp chìm xuống nước, Cường Cường kêu meo meo, bốn chân quơ loạn trên cái giỏ nhưng vẫn không thoát được vận mệnh rơi xuống nước.
Bọt nước b.ắ.n tung tóe, Trình Dao Dao quay đầu thấy Cường Cường giãy dụa trong nước. Tạ Tam lập tức nhảy xuống nước vớt mèo con lên.
Nước sông cao đến đầu gối Tạ Tam, hắn đứng trong nước vớt Cường Cường lên. Lông mèo mập ướt sũng dính lên người, lớp lông không ngừng chảy nước, chỉ có cái mặt vẫn mập mạp tràn ngập sự sự hãi.
Trình Dao Dao giật mình kêu lên, cô che n.g.ự.c nói: “Em làm gì vậy, không cho em ăn thịt em cũng không thể nhảy xuống sông nha!”
Cường Cường kêu meo meo dụi đầu vào n.g.ự.c Tạ Tam, không biết nó lẩm bẩm cái gì nhưng nhìn bóng lưng là biết nó đang tủi thân.
Tạ Tam vuốt nước trên lông Cường Cường, hắn lấy áo lau cho nó: “Không sao đâu, không bị sặc.”
Một tay Tạ Tam ôm Cường Cường, một tay nhấc cái giỏ trong nước lên, con cá to vẫn giãy dụa trong giỏ: “Một con cá rất to.”
Cường Cường lén lút thò đầu ra nhìn, sau đó lại kêu meo meo vùi đầu lại.
Trình Dao Dao vừa bực vừa buồn cười, cô nói với Cường Cường: “Về nhà làm cá viên cho em ăn, đừng tủi thân nữa nha. Tạ Tam, anh nhanh lên đây đi, trong nước rất lạnh.”