Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 694
Cập nhật lúc: 2024-09-03 22:39:52
Lượt xem: 76
Tạ Tam vội vàng tóm Cường Cường ra, mèo con co lại thành một quả bóng, lỗ tai cũng cụp sát vào đầu. Tạ Tam sờ đầu nó, trên đầu trọc một mảng, lông màu vàng cam xinh đẹp cũng rối tung lên như chổi lông gà.
Trình Dao Dao, bà Tạ và Tạ Phi đều chạy ra xem: “Sao lại là Cường Cường?”
Tạ Tam đưa Cường Cường cho Trình Dao Dao, hắn soi đèn pin kiểm tra kỹ lại. Hắn phát hiện cửa nhỏ ở sân sau khép hờ, trên cái khóa cắm một sợi dây kẽm, khóa đã bị mở ra.
Nửa dấu chân đầy bùn in đậm ở cửa sân.
Rõ ràng người này vừa nhón chân đi vào thì đúng lúc thấy Cường Cường náo loạn nên bị dọa chạy mất.
Ánh mắt Tạ Tam run lên, dám thò tay vào nhà hắn, định hướng về tiền ? Hay hướng về người ? Chỉ cần suy nghĩ một chút, cả người Tạ Tam nổi lên sự tàn bạo, lạnh lẽo.
Chờ Tạ Tam khóa cửa lại, sau đó đánh dấu ký hiệu rồi quay lại nhà thì bà Tạ đi ngủ rồi.
Trình Dao Dao vừa thấy Tạ Tam lập tức lo lắng hỏi : « Thế nào ? Có sao không ? »
Giọng nói của Tạ Tam bình tĩnh : «Không sao. Đừng sợ. »
Lúc này Trình Dao Dao mới thở phào, cô cúi đầu chê cười Cường Cường: “Ai bảo mày làm vậy, bắt nạt vợ người ta nên bị đánh đúng không ? »
Cường Cường uốn éo trong n.g.ự.c Trình Dao Dao, tai cụp xuống, nó lấy móng vuốt che mặt.
Tạ Phi đồng tình nói : « Cường Cường đáng thương quá, đừng nói nó. »
Trình Dao Dao nói: “Nó đáng thương chỗ nào chứ. Gần đây ngày nào nó cũng đuổi gà làm gà mái không đẻ được trứng. »
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-694.html.]
Cường Cường kêu « meo meo » nhảy xuống đất, nó cụp cái đuôi nhỏ lặng lẽ đi ra, chân trước hơi khập khiễng, lúc đi đường như cái hót rác nhỏ, đi một tý lại vấp.
Ba người Trình Dao Dao: “…!!!”
Tạ Tam vội vàng ôm Cường Cường, mọi người cẩn thận kiểm tra một lượt cho nó, đệm thịt nhỏ ở chân trước không sao cả, không biết bị thương ở đâu. Tạ Tam tạm thời ôm nó, hắn còn cho nó ăn hai con cá khô.
Tạ Phi ngáp một cái: “Trước kia Cường Cường rất ngoan. Sao bỗng nhiên nghịch ngợm vậy?”
Tạ Tam suy nghĩ: “Mùa xuân đến rồi.”
“Mùa xuân?” Trình Dao Dao phản ứng kịp: “Cường Cường động dục rồi?!” Gần đây Cường Cường thường đuổi gà vào ban ngày, ban đêm thì chạy khắp nơi kêu meo meo, dáng vẻ thừ tinh thần và thể lực, đây không phải là biểu hiện động dục sao?”
Trình Dao Dao dùng từ thẳng thắn làm Tạ Tam nghẹn họng, Tạ Phi che mặt kêu lên: “Chị Dao Dao, chị nói cái gì đó?”
Trình Dao Dao nhận ra mình đã nói cái gì, đời trước cô nói quen miệng rồi mà: “Được rồi, được rồi, chị đổi từ khác. Cường Cường nên triệt sản thôi.”
Tạ Tam và Tạ Phi nghi hoặc: “Triệt sản?”
Tay Trình Dao Dao làm động tác c.h.é.m đứt, mặt cô tràn đầy sự hung ác: “Răng rắc. Hiểu không?”
Tạ Phi ngây thơ lắc đầu. Đũng quần Tạ Tam xiết chặt, hắn đưa Tạ Phi về phòng rồi dắt Trình Dao Dao nói: “Đi ngủ thôi.”
Trình Dao Dao ngáp một cái, cô ngoan ngoãn đi theo Tạ Tam về phòng ngủ. Cô chỉ nói như vậy thôi, niên đại này không có bác sĩ thú y, họ không biết cách triệt sản cho sủng vật, cô ngủ một giấc dậy lập tức quên mất, chuông nhỏ của Cường Cường tạm thời được bảo vệ.