Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 707
Cập nhật lúc: 2024-09-04 10:36:49
Lượt xem: 185
Dần dần, ban ngày mèo trắng cũng xuất hiện trong sân nhà họ Tạ. Nhưng nó vẫn sợ người, Trình Dao Dao dựa vào gần nó liền chạy, nó không chạy xa mà thò đầu nhỏ qua cửa cổng nhìn cô.
Người trong nhà sẽ giả vờ không thấy nó, họ để mặc mèo trắng quan sát. Cường Cường thì ghé vào bên người mèo trắng, nó không rời một bước.
Chớp mắt đến mùa xuân. Một hôm, Trình Dao Dao ngồi xổm trong vườn tưới nước cho dâu tây. Mười mấy quả dâu tây rũ xuống, cô dùng lá cây đệm lên để tránh dính bùn đất, dâu tây ỉu xìu không đáng yêu gì cả.
Đây là lần đầu tiên cô thấy dâu tây từ lúc xuyên vào niên đại này. Ngày nào Trình Dao Dao cũng đến nhìn một lần, mấy quả dâu tây này phải trồng hơn hai tháng mới chín, chờ Tạ Phi về thì hái được rồi.
Trình Dao Dao đếm dâu tây xong, sau đó lấy l*иg tre đậy vào cây dâu tây, tránh cho Cường Cường đến ăn vụng. Cô vừa quay đầu thì thấy mèo trắng ngồi cách đó không xa nhìn mình, đôi mắt xanh biếc lộ ra sự tò mò.
Trình Dao Dao gọi nhỏ, cô thử vươn tay ra sờ nó. Mèo trắng nghoẹo đầu theo tay Trình Dao Dao, lỗ tai nó cụp xuống tránh tay cô. Trình Dao Dao mỉm cười, bàn tay chạm vào tai nó, cô thuận thế sờ tai nó rồi gãi cái cằm nhỏ nhắn.
« Meo ~ » Mèo trắng nheo mắt phát ra âm thanh mềm mại. Đến bây giờ cô mới sờ được mèo trắng.
Lúc ăn cơm, Trình Dao Dao nhìn chằm chằm Tạ Tam, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
Tạ Tam hỏi : «Em Dao Dao, em nhìn anh làm gì ? »
Trình Dao Dao vỗ vai Tạ Tam: “Anh có bản lĩnh gì thì truyền thụ cho Cường Cường đi, để nhà mình còn có một đàn mèo con mới. »
Bà Tạ cười hớn hở nói : « Cuối cùng Cường Cường cũng vui vẻ rồi, nó cũng ăn nhiều hơn trước ! Sáng nay nó ăn hai quả trứng gà đấy. »
« Không phải nó ăn đâu. » Trình Dao Dao nói: “Nó cho Tiểu Bạch ăn.”
« Sao mèo cái lại ăn nhiều như vậy chứ!” Bỗng nhiên bà Tạ nói: “Không lẽ nó có…”
Trình Dao Dao sặc cơm: “Khụ, khụ, khụ… Bà…”
Tạ Tam vuốt lưng cho cô, hắn bất đắc dĩ nói: “Bà nội, Cường Cường và Tiểu Bạch mới thân thiết được mấy ngày thôi, bà gấp quá rồi.”
Bà Tạ nói thầm: “Bà cũng chỉ nói như vậy thôi! Lại nói, người làm bà nào mà không vội ôm cháu trai chứ.”
Lời bà Tạ có ý khác, Trình Dao Dao lại ho một trận, mặt cô đỏ bừng lên. Tạ Tam cũng đỏ mặt nhưng da đen nên không nhìn rõ.
Tạ Tam ăn xong cơm, hắn để bát đũa xuống nói: “Hôm nay trong ruộng nhiều việc, cháu không về ăn trưa nữa.”
“Ơ?” Trình Dao Dao nói: “Em mang cơm cho anh.”
Tạ Tam sờ đầu cô: “Không cần, anh mang mấy cái bánh bao đi là được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-707.html.]
Từ sau chuyện của Trình Nặc Nặc, Tạ Tam không để Trình Dao Dao mang cơm ra ruộng cho hắn nữa.
Mấy ngày này, nhóm rau xanh đầu tiên ở trong nhà trồng rau sắp chín rồi, Tạ Tam cực kỳ để ý, hắn không ra ruộng thì lại vào huyện liên lạc với các nhà ăn, loay hoay bận rộn suốt.
Trình Dao Dao cũng không nhàn rỗi. Năm nay thôn Đào Am thu hoạch rất nhiều chè, nhóm chè xuân đầu tiên đến lúc hái, nhưng nhân công không đủ, họ phân một nửa cho thôn Điềm Thủy. Nhóm nữ thanh niên trí thức được phân công đi phân loại chè, công việc này nhẹ nhõm, Trình Dao Dao cũng không có lý do để lười biếng nữa.
Diện tích nhà kho của thôn to bằng nửa cái sân bóng rổ, nóc nhà rất cao, bên trên mở mấy ô cửa sổ thông khí. Ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào chè.
Đống chè này được sao khô rồi, bây giờ nhóm nhân công phải phân thành hai loại chè cành và chè búp. Một cân chè búp được 5 phân, một nửa tiền giao cho đại đội, coi như chỉ còn lại một nửa nhưng người nào nhanh tay nhanh mắt có thể kiếm được 5,6 mao một ngày.
Công việc này không phải ai cũng làm được, chỉ có mấy cô gái đến đây làm. Người nào không sạch sẽ hoặc bàn tay thô ráp thì không được động vào. Chè được sao khô, giòn, sức lớn sẽ bóp nát chè.
Do đó, trong nhà kho đều là mấy cô gái chưa lập gia đình và nhóm nữ thanh niên trí thức.
Trình Dao Dao, Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân ngồi quanh một chỗ, Lưu Mẫn Hà ngồi cùng mấy nữ thanh niên trí thức mới tới quay lưng về phía họ, Trình Nặc Nặc thì ngồi cùng hai cô bé 13,14 tuổi cười cười nói nói.
Trình Dao Dao nhìn qua nhiều lần, hai cô bé kia mặc áo bông mới, b.í.m tóc được chải bóng loáng không bết, mặt cũng trắng nõn, đây là hai cô gái nhỏ xinh đẹp ở trong thôn. Hai cô bé cũng biết điều nà, bộ dáng khoe khoang, thỉnh thoảng cười to làm người khác không vui nhìn hai người, hai cô bé này còn đắc ý hất b.í.m tóc bay lên.
Hàn Nhân nói: “Đó là hai cô cháu gái nhà bà Lâm, Lâm Đan Đan và Lâm Bình Bình, con của phòng thứ hai và phòng thứ ba.”
Trình Dao Dao hiểu rõ. Trình Nặc Nặc vừa bắt nạt ba chị em Lâm Nhiên Nhiên vừa lôi kéo hai cô con gái có bố mẹ ở phòng thứ hai và phòng thứ ba, vừa kéo vừa giẫm, đây là con đường của Trình Nặc Nặc.
Ba người vừa ngồi nói chuyện phiếm vừa nhặt chè, Trình Dao Dao duỗi lưng, cô thấy kế toán hí ha hí hửng chạy tới: “Thanh niên trí thức Trình nhặt xong rồi à? Tốc độ nhanh đấy. Tôi cân cho cô!”
Trình Dao Dao cầm cốc uống nước, Hàn Nhân cười nói: “Vậy làm phiền anh rồi!”
Kế toán bê chè bê chè đi, hắn còn quay đầu cười: “Không phiền, không phiền!”
Chỗ này đều là con gái nhưng không có ai trêu chọc kế toán xum xoe với Trình Dao Dao. Đàn ông ở trong thôn thấy Trình Dao Dao thì cực kỳ niềm nở, có người còn buồn vì không có cơ hội thể hiện.
Trương Hiểu Phong lại lấy thêm chè đổ vào sàng, soạt một tiếng, lá chè được phân đều. Trình Dao Dao bóp đầu ngón tay, cô lại nhặt chè cho vào hộp.
Bên kia có người không cao hứng.
Lâm Bình Bình đổ chè vào sàng. Bình thường cô tự khoe khoang là xinh đẹp nhưng Trình Dao Dao vừa xuất hiện, cô giống như bị vứt vào trong đống bùn vậy. Sự xinh đẹp áp đảo này làm cô không thể tự lừa mình được, cô tức giận mắng: “Hồ ly tinh!”
Lâm Đan Đan cũng nói: “Thể nào suốt ngày bà nội nói cô ta là hồ ly tinh, ỷ vào vẻ đẹp của mình mà đi lẳиɠ ɭơ!”
Trình Nặc Nặc nhặt chè, khóe môi nở nụ cười trào phúng. Cô sờ ngón tay trắng nhợt của mình, hồ ly tinh, ai không muốn làm hồ ly tinh chứ?