Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 712: Giải nhiệt
Cập nhật lúc: 2024-09-04 11:05:17
Lượt xem: 143
Đêm xuân gió thổi hiu hiu, ánh trăng chiếu vào sân nhỏ, hương hoa bay xung quanh, tiếng mèo kêu trên nóc nhà càng làm người ta thấp thỏm không yên.
Trình Dao Dao đứng dậy từ trong bồn tắm, mái tóc đen nhánh rối tung xõa trên vai, giọt nước chảy dọc theo gương mặt trắng nõn lăn xuống dưới. Cô quấn khăn tắm quanh người, sau đó giẫm lên ghế đẩu bước ra ngoài bồn tắm.
Ngoài cửa có tiếng xột xoạt.
Động tác của Trình Dao Dao dừng lại, cô quay đầu nhìn cửa: “Tạ Tam?”
Bên ngoài yên tĩnh một lát, tiếng nói của Tạ Tam hơi trầm lặng xuyên qua cánh cửa: “Là anh.”
Trình Dao Dao nhíu mày: “Anh đang nhìn lén em đúng không?”
“… Không có.”
“Hừ!” Trình Dao Dao nhăn mũi. Từ lúc cô bắt đầu tắm đã cảm thấy không bình thường. Mấy ngày nay Tạ Tam bận rộn chuyện nhà trồng rau, ngày nào cũng đợi cô tắm thì ngủ bù, rất yên tĩnh. Hôm nay bên ngoài phòng chứa đồ vang lên tiếng bước chân đi đi lại lại, có lúc dừng ở trước cửa ra vào.
Trình Dao Dao biết Tạ Tam sẽ không nhìn lén nhưng cô vẫn lê dép rón rén đi tới cửa, cô nhìn ra bên ngoài qua khe cửa.
Cô thấy lưng của Tạ Tam.
Buổi tối đầu xuân vẫn lạnh, hắn chỉ mặc một cái áo mỏng, tấm lưng rộng lớn giãn ra, cơ bắp nhấp nhô theo hơi thở phập phồng. Hô hấp của hắn dồn dập, hắn đưa tay lau mặt, bỗng nhiên lại đứng dậy lùi lại mấy bước, bộ dáng vô cùng xúc động.
Trình Dao Dao muốn cười nhưng không cẩn thận hắt hơi.
“Hắt xì!”
Tiếng vang nho nhỏ ở bên tai, Tạ Tam lập tức quay đầu lại: “Em Dao Dao?”
Trình Dao Dao không muốn hắn phát hiện mình đang nhìn lén, cô vội vàng che miệng không lên tiếng.
Tạ Tam gõ cửa: “Em Dao Dao, sao vậy? Em không ra thì anh vào đấy.”
Trình Dao Dao giật mình, cô vội vàng giữ cửa: “Đừng vào! Em chưa mặc quần áo xong đâu… Khăn tắm của em!”
Trình Dao Dao bỏ tay ra, khăn tắm không quấn kỹ rơi xuống chân, trên người lập tức lạnh lẽo. Cách một cách cửa, cô nghe thấy hô hấp của Tạ Tam đột nhiên trầm trầm.
“Anh không được vào đây!” Trình Dao Dao xấu hổ không chịu được, cô gấp đến mức hắt hơi tiếp.
Âm thanh nho nhỏ giống như con mèo nhỏ.
Tạ Tam giật cổ áo, chắc đêm nay trời mưa rồi, thời tiết oi bức làm người ta nôn nóng. Hắn ép buộc mình không được nghĩ đến hình ảnh trong phòng tắm, hắn nói nhỏ: “Đừng sợ, anh không vào đâu.”
Bỗng nhiên Trình Dao Dao tức giận: “Hừ, đồ lừa gạt! Không biết xấu hổ!”
“…” Không biết Tạ Tam nghĩ tới điều gì, cổ họng muốn bốc lửa. Một lúc sau hắn mới ho nhẹ: “Anh nói là em mặc quần áo vào trước đi, đừng để lạnh, anh chờ ngoài cửa.”
Bây giờ Trình Dao Dao mới phản ứng kịp, hình như mình nghĩ sai rồi.
Cô che gương mặt nóng bừng nhảy tưng tưng trên đất, lúc sau mới nhặt khăn tắm lên lau nước trên người sau đó mặc quần áo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-712-giai-nhiet.html.]
Cửa mở ra.
Tạ Tam quay đầu sang chỗ khác, ngoại trừ đôi mắt thì các giác quan còn lại đều nhạy cảm. Hơi nóng bay vào mặt mang theo mùi hương hoa hồng nhàn nhạt. Mùi hương này được phóng đại lên làm hắn không có chỗ để trốn.
Bả vai bị chọc nhẹ, vừa mềm vừa lạnh giống như có dòng điện chạy dọc vào xương rồi lan ra cả người, ngọn lửa trong thân thể lập tức xao động.
Tên cầm đầu còn hỏi: “Sao anh không nhìn em?”
Tạ Tam cứng cổ, hắn nói: “Em về phòng đi, anh sẽ thu dọn đồ!”
Giọng nói của hắn cứng nhắc, Trình Dao Dao nổi giận, cô dùng sức đẩy hắn: “Sao anh lại hung dữ như thế?”
Sức lực của Trình Dao Dao chỉ như mèo cào, nhưng khí thế lại rất lớn, nếu không dỗ ngay lập tức thì sẽ xù lông lên. Tạ Tam đau khổ nhắm mắt lại, hắn ổn định hô hấp sau đó quay lại giải thích với cô: “Anh không hung…”
Đối diện với đôi mắt hoa đào ướt sũng, ánh mắt tự cho là hung dữ nhìn chằm chằm hắn.
Bỗng nhiên Trình Dao Dao hoảng hốt: “Tạ Tam, anh… anh chảy m.á.u mũi rồi!”
Một đêm rối loạn. Trình Dao Dao không nhớ rõ đêm qua mình về phòng thế nào, Tạ Tam chảy m.á.u mũi làm cô hút dương khí đến mức đầu óc không tỉnh táo. Tạ Tam chảy càng nhiều máu, cô càng choáng váng. Ngày hôm sau ngủ đến giờ đi làm, bà Tạ gọi mãi, cô đầu bù tóc rối ngồi trên giường, bộ dáng vẫn còn buồn ngủ.
Bà Tạ nói: “Trương Hiểu Phong và Hàn Nhân đang đứng ngoài kia chờ cháu, mau dậy đi, tối qua cháu ngủ không ngon à? Sao buồn ngủ như này?”
Trình Dao Dao chậm rãi mở to mắt, đầu óc tỉnh táo dần, cô hỏi: “Tạ Tam đâu ạ?”
“Sáng nay Tạ Tam đã đến nhà trồng rau rồi, thằng bé này cũng thật là, sáng sớm đã dậy giặt chăn rồi!” Bà Tạ nói: “Bà bảo nó để bà giặt cho, vất vả quá mà!”
Trình Dao Dao: “…” Bỏ đi, không giải thích với bà nữa.
Kết quả Tạ Tam chảy m.á.u mũi ba ngày, ba ngày giặt chăn đệm luôn. Lần này sao bà Tạ có thể không hiểu nữa, bà hối hận không nên cho hắn ăn nhiều canh gà hầm sâm như vậy.
Trình Dao Dao cũng hoa mắt chóng mặt ba ngày. Đêm nào cũng nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa và tiếng mèo kêu trên nóc nhà làm cô cảm thấy cực kỳ phiền.
Trình Dao Dao đưa trà lạnh giải nhiệt cho hắn, sau đó nói uyển chuyển: “Tự anh giải nhiệt đi.”
Đôi mắt cười trên nỗi đau của người khác.
Tạ Tam cắn răng nói: “Chờ chúng ta kết hôn…”
“Ngủ ngon!” Trình Dao Dao quay đầu chạy đi.
Hoa đào ở thôn Điềm Thủy nở trước cửa sổ của Trình Dao Dao, thời gian trong căn nhà lâu đời kéo dài. Trình Dao Dao đặt 2 cái bánh bao, một quả trứng ốp lết và rau ngâm vào trong hộp cơm, sau đó xách bình nước quân đội chào bà Tạ rồi chạy ra cửa.
Trương Hiểu Phong chờ ở cổng, họ thấy Trình Dao Dao thì nói: “Nhanh lên không trễ.”
“Thật sự xin lỗi, hôm nay tôi ngủ dậy muộn.” Trình Dao Dao ngoan ngoãn xin lỗi, cô còn lấy hai quả trứng gà nóng hổi cho hai người.
Hàn Nhân vui mừng: “Tha thứ cho cô đó.”