Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 723

Cập nhật lúc: 2024-09-04 22:47:46
Lượt xem: 171

Tiếng nổ vang lên, đám người bận rộn trong ruộng nhìn sang. Dưới ánh nắng sớm, máy kéo chở một xe rau củ mang theo kỳ vọng của thôn Điềm Thủy rời đi.

Đợt này, mấy nhà ăn trong huyện Lâm An đều có rau xanh và cà chua xào trứng. Đầu bếp khôi phục lại sức lực, ông cao giọng: “Đừng đẩy, đừng đẩy, mỗi người một phần!”

Tiếng còi thổi nghỉ trưa, mấy cô gái trong xưởng lập tức để công việc xuống, họ cầm hộp cơm chuẩn bị sẵn chạy thật nhanh. Tạ Phi cẩn thận làm nốt công việc trong tay, đến lúc ngẩng đầu lên chỉ còn một mình cô trong xưởng.

Nhóm bạn cùng phòng của Tạ Phi làm ca đêm hôm qua, hôm nay chỉ có một mình cô đến nhà ăn ăn cơm, cô vừa đi vào nhà ăn thì bị tình hình nhốn nháo dọa sợ.

Nghe mấy cô gái phía trước nói chuyện, cô mới biết nhà ăn gắn thêm tấm biển “Cà chua xào trứng” và “rau xanh xào dưa”. Mấy cô gái bỏ hết sự rụt rè, họ tranh nhau chen lấn trước cửa sổ lấy cơm: “Cháu lấy hai phần!”, “Cháu lấy 3 phần! Cháu lấy giúp bạn ở ký túc xá!”

Bác gái ở nhà ăn cầm muôi múc đồ ăn: “Đừng chen lấn nữa, mỗi người chỉ được lấy một phần thôi! Gọi bạn ở ký túc xá mấy người đến xếp hàng đi!”

Nhìn dáng vẻ hung dữ của bác gái kia, cô nhón chân lén đi ra khỏi hàng. Lá gan của cô không nhỏ như trước, nhưng nhìn thấy hàng người chen lấn và bác gái hung dữ này, cô vẫn hơi sợ.

Tạ Phi nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên có nhìn thấy cửa sổ gần nhất chỉ có 2,3 người đứng xếp hàng, cô liền đi sang đó xếp hàng. Người phía trước cao như anh trai của cô vậy, vai rộng chắn tấm biển trước cửa. Tạ Phi không thấy rõ tên món ăn, cô đành phải nhìn chằm chằm lưng hắn ngẩn người. Dù sao trong túi cô vẫn còn phiếu thịt và tiền, nhất định vẫn mua được.

“Làm phiền rồi, một phần sườn sốt, một phần rau xanh và một phần canh trứng cà chua.” Tiếng phổ thông, âm cuối hơi cao giống như đang cười.

Tạ Phi nghe thấy âm thanh này thì quay đầu muốn đi, nhưng không cẩn thận làm rơi hộp cơm xuống đất, tiếng vang loảng xoảng. Tiếng vang không thấm vào đâu so với tiếng ồn ào trong nhà ăn, nhưng mặt Tạ Phi lại đỏ ửng, cô cảm thấy mọi người đều đang nhìn mình.

Cô vội vàng nhặt hộp cơm trốn sang một bên, sau đó yên lặng cầu nguyện người kia không thấy mình.

Lục Thanh Đường mua xong cơm quay người rời đi. Hắn là kỹ thuật viên đi theo đoàn lãnh đạo từ Thượng Hải đến, trời sinh có khuôn mặt tươi cười. Lúc hắn mới đến, mấy cô gái trong xưởng đều bị đôi mắt hoa đào của hắn hấp dẫn.

Tạ Phi chờ hắn đi mới thở phào, cô chạy tới cửa sổ mua cơm. Kếp quả cửa sổ kia là căn tin nhỏ dành cho cán bộ và người ốm, Tạ Phi đỏ mặt đi ra. Đi đi lại lại, cô chỉ mua được một cái bánh bao và một phần trứng xào cà chưa nhỏ, đến lúc tìm chỗ ngồi thì cô lại choáng váng.

Mấy cô gái đều có một nhóm nhỏ. Họ ngồi chung một chỗ với nhau, mặc dù không bắt nạt Tạ Phi nhưng Tạ Phi biết họ không thích mình. Chị Dao Dao nói họ ghen ghét vì cô xinh đẹp, nhưng Tạ Phi không có sự dũng cảm và tự tin như chị Dao Dao, cô đành phải tránh họ đi.

Tạ Phi tội nghiệp đứng một chỗ nhìn trái nhìn phải. Bỗng nhiên cô thấy Lục Thanh Đường ngồi một mình ở một cái bàn nhỏ, hắn đặt thức ăn ở một bên, vị trí trước mặt vẫn còn trống.

Thật đáng ghét, một mình hắn chiếm một cái bàn. Tạ Phi vừa nghĩ như vậy thì Lục Thanh Đường ngẩng đầu nhìn qua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-723.html.]

Cô… Cô chỉ mắng một câu ở trong lòng thôi mà! Tạ Phi sợ hãi như con thỏ nhỏ quay đầu sang chỗ khác, cô chạy đến chỗ lấy canh giả vờ mua canh. Tạ Phi lề mề một lúc lâu, cô lén quay đầu nhìn lại, Lục Thanh Đường đi từ lúc nào rồi.

Tạ Phi vội vàng chạy tới ngồi xuống, trong lòng mừng thầm, may mà số mình không tệ. Cô ăn trứng xào cà chua nhưng không thấy hiếm lạ vì cô ăn rất nhiều cà chua ở nhà rồi. Cô bình luận ở trong lòng: Cà chua xào không đều, trứng gà thì xào chín quá. Ôi, cô nhơ cơm chị Dao Dao làm.

Nhưng không sao, chờ mấy ngày nữa được nghỉ cô có thể về nhà rồi. Chị Dao Dao nói, dâu tây trong nhà chín rồi.

Tạ Phi nhanh chóng ăn cơm xong, cô bê hộp cơm đi rửa. Bồn rửa ở bên cạnh nhà ăn, chỗ ấy không có ai, cô vừa đặt hộp cơm xuống bồn rửa thì nghe thấy tiếng nói: “Bắt được cô rồi ~”

Âm cuối kéo dài lộ ra ý cười. Tạ Phi giật mình, cô thấy Lục Thanh Đường tựa vào tường đứng cách đó không xa. Lục Thanh Đường cũng có một đôi mắt hoa đào nhưng khác ánh mắt sáng ngời của chị Dao Dao, đôi mắt hoa đào của người đàn ông này hơi âm u, tuy nhiên nó được nụ cười trên mặt hắn hóa giải làm người ta cảm thấy hắn ôn hòa dễ gần hơn.

Nhưng Tạ Phi vẫn sợ hắn.

Lục Thanh Đường đi tới, hắn thờ ơ chặn mất đường chạy của Tạ Phi.

Đôi mắt nai con của Tạ Phi hoảng sợ nhìn xung quanh, Lục Thanh Đường cười khẽ: “Tôi không bắt nạt cô đâu. Đồng chí Tạ Phi, cô khóc cái gì?”

Tạ Phi run rẩy ngẩng đầu, cô cố gắng học bộ dáng Trình Dao Dao lườm anh cô: “Tôi… Tôi không sợ anh.”

“Tôi thấy rồi.” Lục Thanh Đường cười, hắn nhét hộp cơm vào tay cô: “Rửa giúp tôi.”

“Tôi… Tôi…” Tạ Phi muốn nói “Sao anh không tự rửa hộp cơm của mình”, nhưng chỉ cần cô nói một câu, Lục Thanh Đường sẽ nhân cơ hội nói thêm mấy câu, cô kìm nén nước mắt mở hộp cơm ra.

Hộp cơm sạch sẽ, bên trong chỉ có một cái kẹp tóc đính đá nho nhỏ.

Đôi mắt nai con của Tạ Phi mở to, cô ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Đường.

Lục Thanh Đường càng đối tốt với cô, cô càng nghĩ đến lời chị Dao Dao nói với mình: Đàn ông không tôn trọng ý kiến của em không phải là người tốt, đàn ông chuyên dụ dỗ nói lời ngon ngọt không phải là người tốt, đàn ông vừa mới quen đã tặng quà cho em cũng không phải là người tốt.

Đáy mắt Lục Thanh Đường hiện lên ý cười thắng lợi, hắn dịu dàng nói: “Cái kẹp tóc này rất đẹp, tôi vừa thấy nó liền nhớ tới cô. Không được từ chối tôi.”

Loading...