Tôi Xuyên Sách Trở Thành Nữ Phản Diện - Chương 727
Cập nhật lúc: 2024-09-04 22:56:11
Lượt xem: 165
Lòng Trình Dao Dao lạnh buốt, cô không nhịn được lùi về phía sau. Nhưng váy bị một bàn chân bẩn thịu giẫm lên.
Trình Nặc Nặc đứng trước người cô, thân hình tiều tụy gầy gò được ngược sáng giống như quái vật bò ra từ địa ngục.
“Hiếm khi thấy cô sợ hãi như vậy. Sao cô không cầu xin hả? Nói chuyện đi!” Trình Nặc Nặc nghi ngờ hỏi, cái kéo sắc nhọn quét qua gương mặt trắng nõn của Trình Dao Dao.
Lưỡi kéo lạnh lẽo chạm vào da thịt làm mắt Trình Dao Dao đỏ ửng, cô không chịu khuất phục trừng mắt nhìn Trình Nặc Nặc.
Trình Nặc Nặc cười lạnh, cái kéo vạch xuống một đường.
Trình Dao Dao nhắm chặt mắt lại. Nhưng không có sự đau đớn. Trình Nặc Nặc kêu đau đớn, cây kéo bị ném xuống đất. Cô tức giận nói: “Anh làm cái gì vậy?”
Người đàn ông tham lam nhìn mặt Trình Dao Dao: “Đừng chạm vào mặt cô ấy.”
Trình Nặc Nặc cười lạnh: “Mặt rách thì cô ta vẫn còn thân hình kia. Đừng quên, nếu không dựa vào tôi, anh có cơ hội này sao?”
Người đàn ông cắn răng nói: “Dù sao cô cũng không được động vào mặt của cô ấy. Cô biết mặt cô ấy trị giá bao nhiêu không? Muốn làm gì thì làm nhanh đi!”
Trình Nặc Nặc kéo căng mặt, lúc này cô mới bỏ qua. Người đàn ông đi ra người trông coi, Trình Nặc Nặc nói với Trình Dao Dao: “Cô nhìn đi, đến bước đường này rồi mà vẫn dùng nó dụ dỗ đàn ông được.”
Trình Dao Dao im lặng nhìn cô.
Mặt Trình Nặc Nặc co rúm lại, cô tát một phát vào mặt Trình Dao Dao, cái tay vụt qua Trình Dao Dao, gương mặt cô nóng bỏng, Trình Nặc Nặc nói tiếp: “Đừng có dùng ánh mắt đó nhìn tôi! Cô xứng sao? Chờ cô biến thành người đàn bà dâʍ đãиɠ, tôi xem có thằng đàn ông nào nhìn cô nữa không!”
Trình Dao Dao đau đớn, nước mặt bị sự tức giận kéo về.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ bị đánh!
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao liếc Trình Nặc Nặc, cô trào phúng: “Cái gì gọi là người đàn bà dâʍ đãиɠ? Bị đàn ông cưỡиɠ ɧϊếp thì coi là dâʍ đãиɠ sao? Vậy tự nguyện làm loạn với Thẩm Yến thì gọi là gì?”
“Cô!” Trình Nặc Nặc điên cuồng nhào lên túm tóc Trình Dao Dao: “Cô nói câu nữa xem! Cô có tin tôi gϊếŧ cô luôn không hả?”
Trình Dao Dao coi thường: “Cô muốn gϊếŧ tôi thì cần gì phải phí công bắt tôi đến đây.”
Bàn tay Trình Nặc Nặc buông lỏng ra. Trình Dao Dao lén thở phào, cô thấy Trình Nặc Nặc lấy một miếng ngọc bội ra.
Ánh sáng xuyên qua nóc nhà chiếu vào căn phòng nhỏ, Trình Dao Dao nhìn rõ miếng ngọc kia. Ngọc bội hình tròn khắc hoa văn phức tạp, cái này giống hệt miếng ngọc bội Trình Nặc Nặc ăn trộm lúc trước.
Trình Nặc Nặc nhìn chằm chằm cô, cô ta cố ý nói chậm: “Cô cũng biết sự tồn tại của linh tuyền đúng không? Chỉ cần cô giao nó ra, tôi sẽ bỏ qua chô cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/toi-xuyen-sach-tro-thanh-nu-phan-dien/chuong-727.html.]
Có quỷ mới tin cô. Trình Dao Dao im lặng. Nếu giao linh tuyền ra, Trình Nặc Nặc sẽ đưa mình cho tên đàn ông ở bên ngoài ngay.
Trình Nặc Nặc trực tiếp lục lọi cả người Trình Dao Dao nhưng không phát hiện ra cái gì cả. Nước trong bình của Trình Dao Dao chỉ là nước trà thông thường mà thôi.
Trình Nặc Nặc nhìn Trình Dao Dao nói: “Rốt cuộc cô giấu linh tuyền ở đâu? Chẳng lẽ… Nó ở trong thân thể cô?”
Lông mi Trình Dao Dao run lên, động tác này không trốn khỏi mắt Trình Nặc Nặc.
Trình Nặc Nặc cười đắc ý: “Tôi đã nghi ngờ từ trước rồi. Vì sao từ lúc tôi mất linh tuyền, cô lại trở nên đẹp hơn? Lúc trước cô không biết nấu cơm, nhưng bây giờ ngày nào nhóm Hàn Nhân cũng khen tài nấu ăn của cô. Còn có con ma bệnh Tiểu Thu hay bông hoa trên bệ cửa sổ của cô…”
Trình Dao Dao cắt ngang lời cô: “Quả nhiên cô trộm nước trong bình. Đêm đó nhà tôi có trộm, có phải là cô không?”
Trình Nặc Nặc cười ra tiếng, cô không có chút xấu hổ nào: “Tôi chỉ muốn lấy lại đồ của tôi mà thôi.”
Đôi mắt hoa đào của Trình Dao Dao lộ ra sự trào phúng, cô nhắc nhở: “Cô đừng có quên, ngọc bội đó là đồ mẹ tôi lưu lại.”
“Nhưng đồ vô dụng nhà cô chưa bao giờ phát hiện ra điều kỳ diệu của nó. Tôi phát hiện ra linh tuyền, nó phải thuộc về tôi!” Trình Nặc Nặc nói to: “Bây giờ tôi muốn lấy lại thứ thuộc về tôi! Coi như cô không giao ra, tôi cũng có cách lấy lại.”
Trình Dao Dao nín thở, cô thấy rõ đôi mắt của Trình Nặc Nặc, nó sáng như bóng đèn, bên trong lộ ra sự điên cuồng chiếm hữu.
Cô muốn lấy lại linh tuyền kiểu gì?
Trình Nặc Nặc dùng thái độ mèo đùa chuột giơ ngọc bội lên, cô chậm rãi áp vào người Trình Dao Dao.
Ngọc bội lạnh buốt chạm vào da làm Trình Dao Dao run rẩy, cô không hiểu cách làm của Trình Nặc Nặc.
Trình Nặc Nặc im lặng đợi nửa ngày, cô ta nhấc ngọc bội lên xem xét, bỗng nhiên mặt cô thay đổi: “Tại sao lại như vậy chứ?”
Trình Nặc Nặc lại đặt ngọc bội lên người Trình Dao Dao, cô nắm tay Trình Dao Dao thì thào: “Lần trước làm như thế mà, sao linh tuyền vẫn chưa quay lại? Sao có thể như vậy được?”
Lòng bàn tay Trình Nặc Nặc đổ mồ hôi ẩm ướt dính lên cổ tay Trình Dao Dao làm cả người Trình Dao Dao nổi da gà.
Trong lòng Trình Dao Dao gọi lá sen: Sao em không đi ra?
Trong hư không, lá sen khép lại, lá sen lâu rồi chưa xuất hiện lung lay trong gió xì mũi coi thường miếng ngọc bội kia.
Trình Dao Dao nói: Chị gặp nguy hiểm. Em nhanh ra đây giúp chị đi!